Ở thành Đông, đa số nhà cửa chiếm nhiều diện tích nhất, số người ở một xóm không dưới hai, ba trăm người, nơi đây cũng chính là nơi ở của tổ tiên Trương thị ở Trường An.
Nhìn xuống giữa sân của ngôi nhà lớn nhất có thể thấy được một cái đình đỏ và tháp trắng, xây bằng ngọc thạch, đài cao, lầu gác, ao nước, hòn non bộ, tất cả đều vô cùng tráng lệ, lúc này ở một gian phòng dưới hành lang có hai tỳ nữ đang chậm rãi đi tới.
Cửa bị đẩy ra, có hai tỳ nữ dáng người xinh đẹp cầm lấy khăn mặt và bưng chậu đồng trên tay đi qua bức rèm che tiến vào bên trong phòng, quỳ rạp xuống bên giường.
Dương Tĩnh Xương đang ngồi cạnh giường đã thu bàn tay xem bệnh về, rửa tay trong chậu đồng, rồi đưa tỳ nữ lau khô.
"Ông đó, cho dù vì lý do gì đi nữa cũng không thể dùng Chung nhũ thạch (1) được nữa." Ông quay đầu nói với người đang nằm trên giường.
Trên giường là một ông lão xấp xỉ tuổi với Dương Tĩnh Xương, sắc mặt tiều tụy, hai mắt không còn sức sống, nghe vậy muốn đứng dậy nhưng giống như không còn chút sức sực nào.
Hai nô tỳ xinh đẹp đứng kế bên vội vàng đến đỡ.
"Lão Dương à, tôi không thể nào bỏ cái đó được đâu." Ông lão vừa nói vừa ho.
Dương Tĩnh Xương lắc đầu.
"Dùng tiếp nó sẽ rất có hại cho sức khỏe." Ông nói.
Trương lão cười khổ một tiếng, đưa tay đấm eo, chân.
"Cũng đâu còn cách nào khác, bệnh này càng lúc càng nghiêm trọng rồi." Ông nói: "Đi đường còn đi không được, đơn thuốc nào cũng dùng thử qua hết rồi nhưng chỉ có loại Chung nhũ thạch này là có hiệu quả thôi."
Khi Dương Tĩnh Xương nghe đến câu đơn thuốc nào cũng đã dùng qua, lông mày ông khẽ động.
"Ngược lại có một cái..." Ông đang nói được vài từ bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt do dự.
Trương lão gia đang chờ nghe hết câu, thấy thế liền không hiểu.
"Cái gì?" Ông hỏi.
Dương Tĩnh Xương đứng dậy, bước đi thong thả hai bước.
"Thật ra có một đơn thuốc có thể trị được bệnh này, chỉ là, lúc trước tôi chưa bao giờ dùng qua." Ông nói.
"Đơn thuốc kia không dùng được sao?" Trương lão gia hỏi.
Dương Tĩnh Xương nghĩ đến động tác của Tiết Thanh mà ông vừa mới thấy trên đường, vuốt râu một lát.
"Đã có người dùng qua rồi." Ông nói xong, liền quay đầu đưa ra quyết định: "Hay ông cũng thử một lần đi."
Thứ nhất, Trương lão thái gia rất tin tưởng vào khả năng khám bệnh của Dương Tĩnh Xương, thứ hai, khi rơi vào đường cùng rồi thì cái gì người ta cũng dám thử, chỉ cần có thể khỏe lại, cho dù là thuốc gì đi nữa ông cũng dám uống, cái loại Chung nhũ thạch vừa đắt vừa độc kia mà ông còn dám ăn đấy thôi, cho nên ngay lúc ấy ông liền mời Dương Tĩnh Xương viết ra đơn thuốc.
Nhưng Dương Tĩnh Xương lại không ngồi xuống viết.
"Đơn thuốc này tôi không viết được." Ông nói: "Cái này phải nhờ một người khác, đợi tôi đi mời đã."
Ông vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến một giọng nam trong trẻo.
"Không biết là vị danh y nào mà phải cần Dương lão tiên sinh tốn công đi mời mới được?"
Theo sau tiếng nói chuyện, có hai người đang đi tới, các nô tỳ xinh đẹp trong phòng vội vàng đua nhau thi lễ, một chuỗi âm thanh dịu dàng ngọt ngào vang lên:
"Thỉnh an Liên Đường thiếu gia."
"Thỉnh an Song Đồng thiếu gia."
Đây là hai chàng trai khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, một người mặc áo xanh, cài cây trâm màu xanh trúc, người còn lại thì mặc áo bào màu đỏ, đội mũ vàng. Một người thì nhã nhặn lịch sự, một người thì hoa lệ cầu kì, đây chính là hai người nhỏ tuổi nhất trong số các thế hệ đời sau của Trương thị ở Trường An.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!