Chương 6: Hỏi thẳng

Biến cố đột ngột này cho dù là ngoài ý muốn hay là âm mưu đã được sắp sẵn để nhằm vào nàng, Tiết Thanh cũng không muốn truy cứu hay để tâm làm gì, ngay cả Quách tiểu thư còn hận không thể khiến nàng chết đi, người không thích nàng trong Quách gia này còn rất nhiều... Có ai mà chưa từng bị hãm hại bởi những người ghét mình đâu chứ.

"Con của mẫu thân, con thấy sao rồi? Có chỗ nào thấy khó chịu không?"

Bên này ồn ào như vậy, sau khi nghe được tin tức Thôi thị liền nhanh chóng trở về, nhưng bà lại không hề quan tâm cái gì đến việc hai tên nhóc kia nhìn lén nha đầu tắm rửa, chỉ để ý đến cái vừa nghe được là hai tên tiểu tử kia vì Tiết Thanh cảm thấy không thoải mái, không còn sức lực nên mới giúp đỡ nó mà đi vào nhà người khác tìm bà.

"Không sao ạ."

Tiết Thanh nói: "Là vì Dương đại phu tới nên con đi tiễn ông ấy, chắc do đi lại hơi nhiều nên mới cảm thấy mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút là được rồi ạ."

Thôi thị lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lại mang theo vài phần vui mừng.

"Thanh nhi, con cũng hiểu chuyện phải đi tiễn khách rồi.

"Thôi thị nói. Trước đây, Tiết Thanh không hề để ý tới những việc này, có thể cùng trò chuyện vài câu với khách đến nhà đã là tốt lắm rồi, bà còn đang tính chờ ở nhà thêm hai ngày, chuyên tâm đón tiếp Dương đại phu, tránh việc tiếp đãi không chu toàn, bây giờ xem ra là do bà quá lo lắng rồi."Cho nên mẫu thân à, mẫu thân yên tâm đi, con đã trưởng thành, đã hiểu chuyện rồi, chúng ta ra ngoài cũng có thể tự sống thật tốt.

"Tiết Thanh thừa dịp nói. Thôi thị lập tức né tránh bằng cách đổi chủ đề hỏi về việc Dương đại phu đã nói gì và uống thuốc thế nào. Tiết Thanh biết nếu không có sự trợ giúp bên ngoài thì bà chắc chắn sẽ không cam lòng mà rời khỏi Quách gia, bà cũng không khuyên bảo nữa, chỉ nói về chuyện uống thuốc, nàng đang nghĩ cách khác."Dương đại phu nói nên tiếp tục uống thuốc."

Nàng nói.

"Đương nhiên phải uống tiếp rồi, mới đỡ hơn vài ngày thôi mà.

"Thôi thị vừa nói xong, liền kêu Noãn Noãn đi lấy thuốc. Quách Hoài Xuân gần giống như đã chuyển cả một tiệm thuốc vào trong nhà, chuyên dùng để cung cấp cho Tiết Thanh uống."Vẫn dựa theo phương thuốc của thiếu gia đưa ạ?

"Noãn Noãn hỏi. Tiết Thanh trả lời"ừ", Noãn Noãn liền bước chân đi ra ngoài.

Thật ra phương thuốc này không phải là phương thuốc của Dương đại phu, đây cũng không phải vì Tiết Thanh không tin y thuật của Dương đại phu, mà chỉ vì loại bệnh về hư nhược thân thể, xương cốt yếu ớt giống thế này, Tiết Thanh cảm thấy chính mình nắm rõ hơn.

Nhân lúc không có Noãn Noãn, Thôi thị lại đem một miếng thuốc dán đưa cho Tiết Thanh.

"Cải trang lúc trước mất tác dụng hết rồi, giờ giọng nói quá mềm yếu." Nàng thấp giọng nói.

Khi Tiết Thanh mười ba tuổi, mặc dù mượn cớ vì người nàng nhỏ bé yếu ớt nên giọng nói mới có chút giống giọng nữ nhưng vì để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, không biết Thôi thị kiếm đâu ra được một phương thuốc dân gian, sau khi ngậm trong miệng có thể khiến giọng nói biến đổi, trở nên trầm ổn và to hơn một chút trong một khoảng thời gian.

Biến âm

- loại chuyện này đối với Tiết Thanh mà nói là không hề khó, thế nhưng nàng mới vừa đến đây nên vẫn nên thận trọng một chút thì tốt hơn, nàng không hề hoài nghi mà lấy thuốc bỏ vào miệng.

Thôi thị nói những chuyện phiếm bên này bên kia trong chốc lát rồi để Tiết Thanh nằm nghỉ còn mình thì đi nấu cơm. Vì thời tiết dần dần ấm áp, nàng vén màn cửa lên, nằm trên ghế trúc trong phòng, nhìn thấy hình ảnh Thôi thị đang bận rộn cùng khói bếp bay lên trong tiểu viện, Tiết Thanh cảm thấy những ngày này trôi qua cũng không tệ lắm, cảm giác gia đình hòa thuận với tình thương của mẫu thân có lẽ chính là cảm giác dễ chịu này.

Trong đại sảnh của Quách gia, sau khi chủ nhà ăn cơm xong rồi, những người hầu mới được ăn cơm.

Ở cửa sân trạch viện (1) bên Quách nhị lão gia, hai tên người hầu đang chờ thay ca ăn cơm đã có chút không kiên nhẫn, chen ở sau cửa đoán xem hôm nay ăn gì, mãi đến khi nghe thấy có tiếng bước chân người đến mới lấy lại tinh thần.

Nhìn thấy chàng trai đang đứng trước cửa, đám người hầu liền vội vàng hành lễ.

Nếu như Tiết Thanh có ở đây chắc chắn sẽ nhận ra chàng trai kia chính là người đã khen nàng đá bóng tốt.

"Liên Đường thiếu gia tới rồi.

"Bọn họ nói. Chàng trai tên Liên Đường liền mỉm cười gật đầu."Ta đến thăm Tử An.

"Hắn ta nói. Những người hầu không ai ngăn cản, thậm chí không có người nào đi trước thông báo, đã có một người trực tiếp theo hắn ta đi vào bên trong, có thể thấy được Liên Đường thiếu gia này cùng Quách gia rất quen thuộc, giống như tới nhà mình vậy. Liên Đường theo chân người hầu đi quanh co một hồi, càng ngày càng cách chỗ ở chính của Quách gia ngày càng xa."Liên Đường thiếu gia, thiếu gia của chúng ta thật đáng thương mà, đã bị đánh thành ra bộ dạng này lại còn bị giam trong kho củi, đến giờ đã qua nhiều ngày rồi mà đại lão gia vẫn chưa nói cho thả ra nữa.

"Tên người hầu vẻ mặt đau khổ, lải nhải nói liên miên. Liên Đường vẫn chậm rãi bước đi, nghe xong liền lắc đầu."Chuyện này có gì đâu mà thảm, cậu bé kia thiếu chút nữa là mất mạng rồi, hỏi thiếu gia nhà ngươi xem cậu ta muốn mất mạng hay là chịu chút đau đớn da thịt đây?"

Hắn nói: "Hơn nữa, ở trong kho củi cũng vẫn được ăn ngon, có cái gì đáng thương đâu."

Tên người hầu còn chưa lên tiếng, trong căn phòng phía trước liền truyền đến tiếng la hét.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!