Trong lồng ngực và bụng nhộn nhạo lên, thân mình lắc lư giống như đang ngồi thuyền đi trên biển lớn.
Kỳ thật nàng không phải đang ngồi thuyền, cũng chưa từng nhìn thấy biển cả, đây là lần đầu tiên nàng ra khỏi hoàng cung.
Nhưng phụ hoàng đã thấy biển lớn và ngồi trên thuyền nên đã từng giảng giải cho nàng nghe về tình huống đó.
Phụ hoàng tuy là hoàng đế nhưng đã đi rất nhiều nơi, làm rất nhiều việc, phụ hoàng là người lợi hại nhất trong thiên hạ.
Dù đôi tay của nàng được nắm chặt, bụng được ôm thật chặt nhưng nàng cũng không nhịn được nữa mà phát ra một tiếng nôn khan.
"Bảo Chương.
"Giọng nói từ trên đỉnh đầu truyền xuống, nắm chặt lấy hai tay không buông còn thêm dùng sức, tựa hồ như muốn đẩy tất cả những gì dư thừa trong cơ thể nàng ra. Nàng ngẩng đầu nhìn mẫu hậu lờ mờ ở bên trong. Mẫu hậu có khuôn mặt xinh đẹp nhất thiên hạ, xứng đôi với phụ hoàng lợi hại nhất thiên hạ. Vì xuất thân hàn vi nên mẫu hậu có thể trở thành mẫu hậu đương nhiên không chỉ là vì nhờ một khuôn mặt."Lời mẫu hậu vừa nói khi nãy, con phải nhớ kỹ từng chữ một."
"Chuyện đã trải qua lúc trước cũng phải nhớ kỹ."
"Những người đó những chuyện kia con cũng phải nhớ rõ.
"Các ngón tay thon dài, xinh đẹp đè chặt bờ vai của nàng, trên gương mặt xinh đẹp có có sự tuyệt vọng nhưng không hề suy sụp."Bảo Chương, nhớ kỹ, từ giờ trở đi con không còn là một đứa trẻ nữa rồi."
"Chúng ta không đi cứu phụ hoàng con, phụ hoàng con đã không cứu được nữa rồi."
"Mẫu hậu cũng phải chết, mẫu hậu không chết chúng ta sẽ không có đường sống, con có lẽ còn có cơ hội."
Tần Đàm Công không bị bắt, bên kia cũng không loạn. Đây nhất định là phụ hoàng con trước khi chết đã nghĩ ra cách an bài, cho con một cơ hội."
"Mẫu hậu nghĩ kỹ rồi, nhất định sẽ có cách giúp con sống sót.
"Thời khắc này, các vị đại thần không đáng tin, bọn vọng tộc quyền quý cũng không thể tin, bọn họ có quá nhiều nhưng dục vọng của họ lại quá nhỏ. Nàng nghe không hiểu lời của mẫu hậu, nàng cũng không biết làm thế nào mới có thể không làm một đứa bé nữa. Nhưng không sao, nàng sẽ nghe và nhớ kỹ, đợi nàng lớn lên nhất định sẽ hiểu rõ. Xe ngựa chạy nhanh và xóc, nẩy lên bần bật, ánh sáng phía trước như ẩn như hiện."Nương nương, có một trạm dịch, chúng ta vào thành hay ghé trạm dịch?"
"Vào thành vô dụng, đi trạm dịch có lẽ còn một tia hy vọng sống."
Ngọn đuốc nhấp nháy, bóng đêm mơ màng, gương mặt mỗi người đều lập lòe theo ánh lửa, có một người đàn ông xông qua, thấy không rõ mặt của hắn nhưng có thể cảm nhận được sự kích động và kính trọng của hắn.
Trong cái sân mờ mịt ở bên trong còn có một phụ nhân đang cúi người thi lễ, bên cạnh có hai đứa trẻ đang tựa sát vào người, hèn mọn, sợ hãi.
Trong cảnh tượng này, những người này mơ hồ nhưng lại rõ ràng. Sau khi sự xóc nẩy giảm bớt đi, cảm giác buồn nôn trong bụng nàng cũng vơi bớt ít nhiều, đang định mở hai cánh tay ghì chặt thân mình ra thì có một món đồ được nhét vào người.
"Bảo Chương, đây là ngọc tỷ, con cầm lấy, ẩn nấp cho kỹ, đừng nói với bất kỳ ai, bao gồm cả Tống Nguyên."
"Mẫu hậu sẽ giả vờ nuốt nó, đây là cách an toàn nhất có thể qua mặt mọi người, hơn nữa tương lai chắc chắn con phải dùng tới cơ hội này."
Người trước mặt ngồi xổm xuống, gương mặt của mẫu hậu hiện ra rõ ràng, nụ cười xinh đẹp quen thuộc xuất hiện.
"Mẫu hậu và phụ hoàng con đều không còn, chúng ta không có cách nào dạy dỗ con, con sau này phải theo Tần Đàm Công học tập."
"Bảo Chương, người có thể dễ thao túng nhất là những tiểu nhân vật, người có thể dạy dỗ con tốt nhất chính là kẻ thù của con."
"Bảo Chương, bất luận là gặp điều gì, con đều phải bình tĩnh không động tâm, con không có bất kỳ gánh nặng gì trên người thì không có gì phải sợ.
Con không có gánh nặng gì thì không phải sợ, cũng sẽ không có ai làm gì được con.
Bàn tay nhỏ bé của nàng nắm chặt ngọc tỷ.
Sự xóc nẩy dưới chân biến mất, bàn tay nhỏ bé cũng biến thành lớn hơn, quang ảnh trước mắt đan vào nhau rồi biến mất, ánh sáng xanh mênh mông.
Nàng không phải ngồi trên xe cũng không phải đang đứng trước Huỳnh Sa Đạo thành bị thiêu đốt, nàng đang đứng trước cửa địa cung Huỳnh Sa Đạo.
Nàng cúi đầu, trong tay cũng không có ngọc tỷ, ngọc tỷ đã giao cho Quý Trọng rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!