Chương 593: Nhân gian

Sáng sớm mùa đông yên tĩnh, căn phòng ấm áp như mùa xuân. Tuy đôi nam nữ ngồi đối diện nhau có vẻ cách hơi xa, nhưng không khí coi như hòa hợp.

Chỉ là mồm luôn không rời được hai chữ sống chết, thật sát phong cảnh.

"Giữa ta và ngươi thật ra đâu có mối thù sống chết nào."

"Cũng chỉ là trước đây ta bỏ thuốc khiến ngươi bị tiêu chảy, rồi thắng ngươi trong kỳ thi quân tử, cởi y phục của ngươi rồi treo lên tường thành..." 

"Nghe có vẻ thảm quá... ha ha ha ha.

"Tần Mai lạnh lùng nhìn nữ tử vừa vỗ bàn, rồi cười ngửa tới ngửa lui. Tiết Thanh ngừng cười, tỏ ra nghiêm túc:"Đây chẳng qua là thắng thua khi chúng ta thi đấu, không phải thật sự muốn ngươi chết ta sống.

Mà ta không muốn chết, càng không muốn vô duyên vô cớ giết ngươi, chẳng có nghĩa lý gì." 

"Thân thế và những gì chúng ta phải trải qua không khác nhau là mấy, nhưng cuộc đời của chúng ta không phải chỉ có muốn sống muốn chết, nhân gian còn rất nhiều niềm vui mà."

"Cái niềm vui uống rượu xem ca múa, hoang dâm hưởng lạc à?" Tần Mai xùy một tiếng, nói: "Đừng tự cho là đúng. Ta không cảm thấy thảm, ta sống rất thú vị."

Hắn lạnh lùng liếc Tiết Thanh một cái. 

"Ví dụ như xem tên tiểu nhân nhà ngươi giả vờ giả vịt."

Tiết Thanh à một tiếng, nói:

"Cho nên ta chính là niềm vui còn sống duy nhất của ngươi nên ngươi mới bám lấy ta không buông? Ngươi sống thảm quá."

Không phải người bị bám thảm, mà là người đi bám người ta thảm? 

Tiết Thanh tỏ ra thành khẩn nhìn hắn.

"Tần thiếu gia, thế giới này rộng lớn lắm, còn rất nhiều chuyện thú vị, còn có rất nhiều người thú vị. Ngươi đi ra mà xem đi."

Tần Mai cười khẩy: "Ta có thể sống tới bây giờ là vì ta muốn như thế nào thì được thế đó, mà không phải vì người khác bảo ta như thế nào.

"Tiết Thanh bất đắc dĩ cúi đầu, rót trà, đẩy tới nói:"Được rồi, ngươi lợi hại, ta nói không lại ngươi. Vậy thì mời ngươi uống trà."

Tần Mai nói: "Cái trò này dùng một lần là đủ rồi."

Nói xong thì biến sắc: "Tiểu nhân!" Người đứng bật dậy. Bên này, Tiết Thanh đã cười ha ha.

"Bỏ thuốc vào trà thì ngươi làm rồi, hương trà có thuốc ta cũng làm rồi, mấy trò đó đương nhiên chỉ làm một lần là đủ. Ta sao có thể không có bản lĩnh mà sử dụng lần thứ hai." 

"Thuốc đương nhiên được vẩy trên mặt đất, từ lúc ngươi vừa vào cửa là dính rồi."

Theo tiếng cười ấy, nàng cũng bật người dậy, lao tới phía Tần Mai.

"Tiểu công tử, thật ra ta thấy ngươi rất thú vị, không muốn đi thì ở lại thôi." 

Tuy dược lực đã phát, nhưng Tần Mai vẫn lắc người tránh sang một bên, chỉ là vì người cứng ngắc, chậm một bước nên bị Tiết Thanh bắt được bả vai.

Hai người bọn họ đều biết rõ thực lực của đối phương, cái né ấy, cú vồ ấy, đều dùng sức lực mạnh nhất của mình...

Soạt... 

Tiêu Thải Tử rón ra rón rén đi đến cửa điện, đang nhón chân nhìn qua song cửa sổ nhìn vào bên trong chợt cảm thấy một mảng trắng bóng xuất hiện trước mặt.

Lưng trần của một người đàn ông xâm nhập vào tầm mắt.

Vai, lưng, eo cân đối, trắng như ngọc, lại rắn chắc như đá. Đẹp thật. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!