Điện Cần Chính thì không có quy định nghiêm khắc như điện Đại Triều. Sinh hoạt hàng ngày của hoàng đế, triệu kiến đại thần, phê duyệt tấu chương phần lớn là ở chỗ này. Bày biện lộn xộn và tùy ý. Trên bàn, ngoài tấu chương, giấy và bút mực thì chỉ có một bình mai.
Cành mai trong đó đã chớm nụ, hương thơm ngạt ngào.
Tiết Thanh ngồi sau bàn, chăm chú nghe Liễu Xuân Dương nói.
Quân thần tấu đối đã được một lúc.
Liễu Xuân Dương kể mình đến phủ thành Mi Xuyên như thế nào, tìm đến Hoàng phủ ra sao, lại tại sao rõ ràng là Hoàng phủ mà lại tìm Hà tứ lão gia, đối phương thết đãi như thế nào, thuê bao nhiêu chiếc xe, lấy danh nghĩa gì mà vận chuyển, vân vân...
Tiết Thanh thi thoảng gật đầu, hoặc kinh ngạc, hoặc vui mừng, hoặc hỏi đôi lời.
Tất cả sách đều được đưa vào Tàng Thư các, việc sắp xếp đều do Liễu Xuân Dương phụ trách, xem như tạm thời làm việc ở Tàng Thư các.
Công việc này tuy buồn tẻ nhưng với Liễu Xuân Dương, kẻ xuất thân tiến sĩ mà nói, không phải việc gì khó, tiến hành vô cùng thuận lợi, danh sách cũng được đưa ới.
Tiết Thanh nghiêm túc giở xem, rất cảm khái khi nhìn đống sách cổ này.
Đây có lẽ là ý nghĩa về sự tồn tại của Hoàng Tự, là để trí tuệ của người đi trước được truyền lại.
"Chỉ là số sách này không biết nên xử trí thế nào.
"Nhìn Tiết Thanh lật tới tờ cuối, Liễu Xuân Dương nói. Số sách này? Tiết Thanh nhìn thấy tờ này chỉ viết đánh số, dư một mảng trống. Nàng ngẩng đầu nhìn Liễu Xuân Dương, vẻ mặt dò hỏi. Liễu Xuân Dương tránh tầm mắt nàng, cúi đầu nhìn đôi giày quan của mình, nói:"Chính là loại sách đó."
"Loại nào cơ?
"Tiết Thanh hỏi. Có người thì làm sao nói được! Liễu Xuân Dương liếc một nội thị đứng bên cạnh. Lúc này nội thị đang giơ tay che miệng ngáp. Nội thị này thật to gan, tưởng rằng mình và Tiết Thanh đang nói chuyện thì không để ý tới hắn ư?"Bệ hạ xem thì biết.
"Liễu Xuân Dương nói. Tiết Thanh nhún nhún vai, à một tiếng, sau đó lại chớp mắt mấy cái, bật cười rồi nói:"À...
"Nghe nàng kéo dài âm ra, Liễu Xuân Dương biết ngay là nàng đã biết đó là thứ gì, mặt đỏ bừng lên, xấu hổ. Làm sao nàng biết được? Bản thân mình còn chưa nói gì, cho nên mới nói, nàng thật là! Lòng đang nhớ mong cái loại sách này đây mà! Tiếng nữ tử cười vang lên trong điện."Trẫm biết ngay mà.
"Nàng nói, không biết là biết cái gì. Tiếng cười càng lúc càng lớn, người run cả lên, sau đó giơ tay áo che mặt lại. Liễu Xuân Dương ngẩng đầu nhìn nàng, cảm thấy không biết phải làm sao, sau đó lại nhìn thấy nội thị kia ngáp một cái, vẫn là nhìn hắn mà ngáp. Mệt mỏi đến mức đó sao. Làm nô tài còn mệt như vậy, chẳng phải Tiết Thanh còn mệt hơn? Mệt nên mới có thể dễ dàng bị sa ngã... Liễu Xuân Dương đứng im tại chỗ. Tiêu Thải Tử khẽ ho một tiếng, nhỏ giọng gọi:"Bệ hạ.
"Tiết Thanh ngẩng đầu, ngừng cười. Tiêu Thải Tử không nói gì, đánh mắt về phía Liễu Xuân Dương. Liễu Xuân Dương không phát hiện, đứng nguyên tại chỗ mà nhìn giày quan của mình. Điện im lặng một cách kỳ quái. Tiết Thanh ngồi thẳng người, khép cuốn sổ lại, nói:"Trẫm biết rồi, trẫm đi xem rồi sẽ bảo sắp xếp như thế nào."
Liễu Xuân Dương đáp vâng, lại chần chờ rồi nói: "Bệ hạ không phải vội vã xem đâu, quốc sự vẫn quan trọng hơn.
"Tiết Thanh nghe vậy thì cười. Cười cái gì mà cười chứ. Liễu Xuân Dương xấu hổ ngẩng đầu. Tiết Thanh ngừng cười, tỏ ra nghiêm túc, gật đầu. Đại điện lại im lặng."Liễu khanh, còn việc muốn tấu không?
"Tiết Thanh hỏi. Liễu Xuân Dương cúi đầu vâng nhưng không lên tiếng. Liễu Xuân Dương giơ tay che miệng để che đi nụ cười, à một tiếng:"Vài ngày trước Liễu khanh mới về từ phủ Trường An, không biết Liễu lão thái gia có khỏe không?
"Liễu Xuân Dương thi lễ cảm ơn:"Đã không còn đáng ngại nữa."
"Trường xã núi Lục Đạo Tuyền nay thế nào rồi?"
"Đám Nhạc Đình học hành ra sao?
"Tiết Thanh tò mò hỏi về người và việc ở phủ Trường An. Liễu Xuân Dương lại nghiêm túc đáp. Quần thần tiếp tục tấu đối trong điện."Bệ hạ.
"Tiêu Thải Tử bưng một ly trà tới. Tiết Thanh nhận trà."Bệ hạ, không còn sớm nữa. Hôm nay người của chúng ta trực lúc chạng vạng, nếu để muộn nữa thì không cách nào đưa ra ngoài được." Tiêu Thải Tử nhân cơ hội khẽ nói.
Các thiếu niên ca múa mà Xuân Hiểu đưa vào không thể ở lại trong cung, mà thời gian ngắn nên Tiêu Thải Tử không có nhiều người, chỉ có thể phối hợp người một phe đưa vào đưa ra trực tiếp thế mới che giấu được tai mắt người khác. Chứ nếu để các vị đại thần kia biết, có lẽ điện Cần Chính sẽ bị lật tung mất.
Tiết Thanh khẽ nói: "Ngươi có biết Đường Thái Tông và Ngụy Thu không?
"Tiêu Thải Tử vào cung với chí hướng lớn nên cố gắng đọc sách được vài ngày, nghe vậy thì gật đầu. Tiết Thanh thì thào:"Mấy khi hôm nay hắn muốn làm Ngụy Thu, trẫm cũng làm Đường Thái Tông một lần. Hôm nay để diều hâu bay đi thôi.
"Nâng ly trà lên uống. Tiêu Thải Tử nghe mà choáng váng mặt mày, câu hiểu câu không. Nhưng ba chữ"cho bay đi
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!