Nếu Xuân Hiểu đến đây, phòng này sẽ không để kỹ nữ khác tiến vào. Trương Song Đồng ngồi biếng nhác một bên, gẩy dây đàn cầm từng nhát một, không vang lên thành làn điệu mà cũng không chói tai.
Xuân Hiểu tới rót trà.
Hương trà thơm lượn lờ, lại bị một hơi thổi tan, uống một hơi cạn sạch.
"Nói trọng trách cái gì chứ. Ra là để ta tìm một đám đàn ông cho nàng ta hưởng lạc.
"Nàng hừ một tiếng, nói. Tiếng suỵt vang lên ngăn Xuân Hiểu nói, xen lẫn cả tiếng cười của Trương Song Đồng."Đừng có nói lung tung." Liễu Xuân Dương nói: "Nàng không phải loại người đó."
Xuân Hiểu dựng thẳng lông mày: "Sao lại không phải, trước kia nàng theo các ngươi dạo thanh lâu uống hoa tửu, khi đó ta đã nhìn ra, rõ ràng là cao thủ hoa trường."
Lại chỉ vào người đang ngồi: "Đám người đọc sách các ngươi đều giống nhau.
"Những người trẻ tuổi trong phòng lập tức kêu oan:"Bọn ta vô tội." Xen lẫn cả những tiếng khác: "Xuân Hiểu, cũng đến cho bọn ta nhìn mà.
"Đây rõ ràng là trêu ghẹo. Căn phòng ồn ào mà thoải mái. Trương Liên Đường gõ mặt bàn ngăn tiếng ồn ào, cười nói:"Đừng đùa nữa, bảo ngươi chọn mấy linh nhân tới ca múa cho nàng xem, cũng giống như chúng ta đọc sách, chơi xúc cúc vui chơi tiêu khiển.
Tuy giờ nàng không phải đọc nữa nhưng cũng rất vất vả.
"Xuân Hiểu hừ một tiếng:"Kẻ đọc sách đúng là đọc sách, hưởng lạc mà cũng nói được như lẽ đúng phải làm ấy."
Người trong phòng lại cười ầm lên.
"Đây không phải hưởng lạc, là mua vui trong gian khổ." Sở Minh Huy nói: "Nói đến thì Tam Lang cũng đáng thương, một mình ở trong hoàng cung, chẳng có gì ăn chẳng có gì chơi.
"Cầm chén rượu trước mặt lên uống cạn sạch, lại cầm một miếng đầu vịt lên nhai, vung bàn tay đầy mỡ chọc Trương Song Đồng."Nào, hát Kinh Mộng đi."
Trương Song Đồng tay gẩy đàn, giương giọng hát, khúc hát réo rắt: "Mộng oanh chuyển, loạn sát niên quang biến. Nhân lập tiểu đình thâm viện hiểu lai vọng đoạn mai quan, túc trang tàn...
"Tiếng vỗ tay, tiếng trầm trồ khen ngợi lập tức vang lên khắp phòng. Nâng chén, rực rỡ tuyệt đẹp. Còn ở trong đó, Xuân Hiểu không nhịn được mà bật cười, hờn dỗi với Trương Liên Đường:"Nhưng là tức lắm, lễ tế đông chí lại không cho ta múa chính, lại còn không biết xấu hổ nói ta là người một nhà, bảo ta làm việc thay nàng."
Trương Liên Đường nói:
"Chính là vì người một nhà mới không thể để ngươi lộ diện. Nay tướng gia còn nắm quyền, chúng ta phải giấu tài. Ngươi múa chính, người trong thiên hạ sẽ chăm chú nhìn ngươi, trái lại còn rước phiền toái tới cho ngươi ấy."
Xuân Hiểu hừ hừ hai tiếng: "Trong mắt Liên Đường thiếu gia, nàng làm gì cũng đúng mà."
Trương Liên Đường cười nói: "Bởi vì những gì nàng làm đều đúng, chứ không phải vì ta nói mới đúng."
Xuân Hiểu bĩu môi: "Dù sao làm hoàng đế là bắt nạt người ta."
"Không làm hoàng đế cũng bắt nạt người rồi.
"Trương Liên Đường cười nói. Xuân Hiểu ha một tiếng, mặt mày hớn hở:"Ngươi xem ngươi xem, ta nói có đúng không, nàng xấu tính lắm.
"Trương Liên Đường cười không nói. Lời này, có lẽ khắp thiên hạ cũng chỉ nghe được ở nơi đây. Bởi vì người ở đây không ai thật sự cho rằng nàng là người xấu, không ai thật sự tức giận nàng, bọn họ biết, nàng cũng biết."Bọn ta đã biết trọng trách của Xuân Hiểu rồi."
Sở Minh Huy nói, nhìn về một phía: "Xuân Dương, của ngươi thì sao?
"Liễu Xuân Dương vốn đang ngồi yên nghe bọn họ nói chuyện lập tức khựng người lại. Giờ hắn không hề muốn nghe nói tới hai chữ"trọng trách
"này, nhất là sau khi nghe xong trọng trách của Xuân Hiểu. Chỉ nói về trọng trách của Xuân Hiểu, mọi người còn cho là hưởng lạc. Nếu thêm trọng trách của hắn, mấy thùng kia, đưa vào, sau đó, xem đàn ông ca múa, xem... Không thể nghĩ thêm được nữa!"Không có gì, không phải trọng trách gì." Hắn nhấc chén rượu lên, nói: "Chính là giúp nàng lấy mấy thứ cất giấu bên ngoài."
"Cho nên mới nói là Xuân Hiểu không đúng nha, Tam Lang bệ hạ của chúng ta là một người đọc sách chân chính." Sở Minh Huy vỗ bàn: "Làm hoàng đế rồi mà vẫn nghĩ tới chuyện đọc sách.
"Đừng nhìn ta, đừng nói, đừng hỏi nữa. Liễu Xuân Dương bưng chén rượu lên che trước mắt nhưng chuyện trên đời khó mà được như mong muốn."Xuân Dương, là thứ gì vậy? Nói cho bọn ta để đi theo đọc với. Đã lâu Tri Tri đường chúng ta không cùng nhau đọc rồi."
"Ta không xem, nhiều lắm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!