Chương 5: Ngày xuân náo nhiệt

Thời gian Tiết Thanh đến ở nơi này vẫn chưa lâu lắm… Dù có ở lâu thì Tiết Thanh cũng chẳng nhận ra ai vì Tiết Thanh bây giờ đã không phải là Tiết Thanh xưa kia nữa rồi.

Chàng trai này tầm mười sáu, mười bảy tuổi, trên người mặc một bộ trường bào (1) màu xanh thường gặp, khuôn mặt ưa nhìn, khóe mắt có một nốt ruồi đen.

Tất cả những thứ ấy làm cho người khác không thể nào rời mắt khỏi hắn, cũng vì thế mà có thể nhìn thấy ý cười trong đáy mắt và dáng vẻ bình dị, gần gũi của hắn.

Tiết Thanh không hề cảm thấy lúng túng vì vốn dĩ nàng đá cầu rất khá. Nàng gật đầu cười xem như chào hỏi hắn ta.

Mấy đứa nhóc bên kia nhặt cầu lên rồi bắt đầu chơi trò đuổi bắt, tiếng cười đùa vang lên không ngừng.

Tiết Thanh đi vào phía trong, chàng trai kia cũng từ trong hẻm đi về phía bên này.

"Chắc cậu chơi xúc cúc cũng khá chứ nhỉ?

"Hắn ta đứng phía sau nàng hỏi. Đây là một câu hỏi, Tiết Thanh quay đầu lại nhìn hắn ta. Dáng vẻ chàng trai kia rất hòa nhã. Nàng đáp:"Cũng tàm tạm thôi.

"Dù sao thì cách đá cầu vừa rồi nhìn thế nào cũng không giống như một người mới học xúc cúc có thể đá được. Nếu bảo là không tốt thì có vẻ giả dối quá. Nhưng nếu nói là tốt thì… nói cho cùng, xúc cúc và đá cầu cũng không giống nhau nên nàng cũng không dám khoe mẽ. Chàng trai kia cười một tiếng."Câu trả lời này rất hay." Hắn ta nói: "Nói đúng thì không hẳn đúng mà bảo sai thì lại chưa chắc. Một câu trả lời khéo léo.

"Bị hắn ta nhìn thấu suy nghĩ của mình, Tiết Thanh chỉ cười và tiếp tục đi vào trong. Chàng trai kia cũng không nói thêm bất kỳ lời nào nữa, cứ thong dong đi ở phía sau. Mới đi chưa được mấy bước thì nàng nhìn thấy một nha đầu lạ mặt không ngừng ngó nghiêng trái phải đi tới. Khi nàng ta nhìn thấy Tiết Thanh thì hai mắt sáng lên."Tiết thiếu gia."

Nàng ta vẫy tay nói: "Mẹ của người đang tìm Noãn Noãn kìa."

Tiết Thanh "ừm" một tiếng.

"Có chuyện gì sao?

"Nàng hỏi. Nha đầu kia hình như đang rất vội, lời nói có chút không kiên nhẫn."Tôi cũng không biết nữa. Hình như là dọn quần áo gì đó. Mà Noãn Noãn lại chạy đi đâu không biết nữa." Nàng ta nói xong cũng không chờ nàng hỏi tiếp đã xua tay: "Là Tống tẩu ở sau nhà người nhờ tôi chuyển lời hộ. Thôi, tôi đi trước.

"Nàng ta vừa dứt lời liền xoay người bỏ đi. Tiết Thanh"ừm" một tiếng rồi tiếp tục đi về phía trước. Lúc này nàng đã ở gần cửa nhà mình.

Không có bóng dáng của Noãn Noãn ngồi gần cửa nghịch mấy ngọn cỏ. Tiểu nha đầu này tuổi còn nhỏ nên khá ham chơi, trong nhà lại không có việc gì làm nên có thể cô bé đã chạy ra ngoài tìm mấy tiểu nha đầu khác để chơi cùng rồi.

Nàng biết nhà của Tống tẩu, nhà tẩu ấy ở ngay sau nhà nàng, đi vài bước là đến nơi. Thân là con cái, đi giúp mẹ mình một tay cũng là lẽ đương nhiên, dù không giúp được gì cũng phải cùng bà ấy nói cảm ơn người ta một tiếng cho phải phép.

Tiết Thanh cũng không gấp gáp qua nhà người ta, ngược lại nàng ngồi lên mấy khúc gỗ đang chất đống bên đường.

Lúc này, có hai người thanh niên vừa cười nói vừa đùa giỡn đi tới.

Hai người này là người ở đây, mấy hôm trước còn tới thăm Tiết Thanh. Mà quan hệ giữa nàng với những người ở đây không được tính là tốt đẹp cho lắm.

Tiết Thanh và bọn họ đều là những người đến nương tựa nhà họ Quách nhưng chuyện Tiết Thanh được Quách đại lão gia coi trọng và được ông ấy hứa gả con gái cho đã làm bọn họ thèm muốn đến đỏ cả mắt.

Cho nên khi Tiết Thanh bị đánh đến nằm liệt trên giường nhiều ngày, dù bọn họ có đến nhà nàng thăm bệnh nhưng trên mặt lại không giấu được vẻ vui sướng khi kẻ khác gặp họa.

"Bản Đẳng, Thập Mạch.

"Tiết Thanh gọi lớn tên hai người kia. Hai người đang cười đùa kia nhìn qua, thấy là Tiết Thanh thì làm vẻ mặt ranh ma rồi đi về phía nàng."Thanh Tử khỏe chưa?

"Bọn họ cười như không cười hỏi nàng. Tiết Thanh lấy tay áo che miệng ho khan một tiếng."Đỡ hơn nhiều rồi." Nàng nói: "Vừa tiễn Dương đại phu ra cổng, mới đi được vài bước mà cơ thể đã không chịu nổi rồi."

"Người không được đúng là không được mà.

"Bản Đẳng cười lớn, câu nói lại mang hàm ý sâu xa khác. Một đứa nhóc mười ba tuổi như Tiết Thanh đương nhiên là nghe không hiểu."Mẹ tôi đang ở nhà của Tống tẩu, cần nhờ người giúp dọn quần áo mà tôi đến chân còn nhấc không nổi thì làm sao có thể giúp được. Nhưng nếu không đi thì lại sợ mẹ tôi lo lắng."

Nàng nói: "Hai người có thể giúp tôi đi một chuyến được không?"

Bản Đẳng cùng Thập Mạch cười phá lên.

"Tiểu Thanh cậu thật có mặt mũi mà…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!