A… là Tiết Thanh.
Vẻ mặt mấy vị lão gia vô cùng phức tạp, các thiếu niên cũng sợ đến nỗi đứng ngây người.
"Cậu chính là cái tên Tiết Thanh kia ư?
"Sở Minh Huy là người đầu tiên phản ứng, cậu trừng mắt hỏi. Cái tên Tiết Thanh kia... Tiết Thanh cười gật đầu."Đúng, tôi chính là cái tên Tiết Thanh kia.
"Nàng đáp. Sở Minh Huy đột nhiên không biết nên nói cái gì cho đúng, chỉ đứng nhìn chằm chằm Tiết Thanh."Cậu... Sao cậu có thể là cái tên Tiết Thanh kia được chứ?
"Cậu thầm nói. Tình hình bên đây mọi người cũng chú ý đến, lúc Tiết Thanh nói ra tên, khi vẻ mặt mấy người đang đứng xung quanh thay đổi, mọi người đều thấy được, do đó ai nấy đều ồn ào đi hỏi thăm và rất nhanh cũng đã biết rõ tình hình. Chỉ sau một lát yên tĩnh, xung quanh đã ầm ĩ trở lại. Cái tên Tiết Thanh này bọn họ đã từng nghe qua rất nhiều lần, nhưng cậu nhóc kia vẫn luôn trốn ở Quách gia nên bọn họ chưa từng thấy mặt. Thật không ngờ lần gặp mặt đầu tiên lại ở trong tình huống như thế này."Cậu ta chính là Tiết Thanh ư?"
"... Bộ dạng cũng không xấu."
"... Hóa ra không phải không biết gì... biết xúc cúc đó nha..."
Nhưng mà biết xúc cúc cũng không phải là bản lĩnh lớn lao gì.
"Có giỏi xúc cúc đến mấy thì cũng không thể thi đậu Trạng Nguyên..."
Tiếng cười đùa vang lên trong đám người càng lúc càng lớn. Mấy thiếu niên xã Ngũ Lăng đứng cách đó không xa khó chịu nhìn về phía họ.
"Tên nhóc kia chính là Tiết Thanh sao?"
"Thật không ngờ lại thua bởi thứ đồ vô dụng này."
"Chuyện gì xảy ra? Sao cậu ta lại biết xúc cúc?"
"Không phải là suýt chết sao?"
Liễu Xuân Dương xấu hổ xì miệng.
"Hóa ra là cái tên Tiết Thanh kia."
Nghi luận ồn ào và tiếng cười xung quanh, Tiết Thanh đều nghe thấy rất rõ, vẻ mặt mấy thiếu niên đang đứng cạnh nàng cũng thay đổi, có người theo bản năng đứng xa ra một chút. Mấy người bạn đã từng nói chuyện rất nhiệt tình với nàng cũng chợt thay đổi thái độ.
Lý tri phủ giống như đang bận suy nghĩ gì đó, vì vậy ông vẫn chưa nói gì, mấy vị lão gia đang đứng cạnh ông thì mỗi người có một vẻ mặt khác nhau.
Bầu không khí có chút xấu hổ, đứng sau đám người, Quách Tử An nhịn không được mà đứng cười trên nỗi đau người khác.
Tiết Thanh vẫn bình tĩnh như cũ, nàng không hề xấu hổ mà nhìn về phía Sở Minh Huy lên tiếng.
"Cái tên Tiết Thanh kia thì sao?" Tiết Thanh nói.
Cái tên Tiết Thanh kia thì sao? Câu hỏi này khiến mọi người đang đứng ở đây giật mình thêm lần nữa. Cái tên Tiết Thanh kia cùng với mẫu thân cậu ta tìm tới nhà Quách gia xin ở nhờ, mà Quách Hoài Xuân vì báo ơn nên muốn gả con gái mình cho Tiết Thanh.
Theo suy nghĩ của mấy vị lão gia khác, Quách Hoài Xuân làm như vậy là quá nông nổi rồi, mọi người đều hiểu rõ, không thể trách hai mẹ con Tiết Thanh, bởi vì nếu thật sự gặp một việc tốt như vậy, chắc chắn không có mấy người có thể giữ được bình tĩnh mà không cần, còn về phần Tiết Thanh phát ra lời thề phải thi đậu Trạng Nguyên...
Lý tri phủ chợt cười ha ha.
"Thật ngông cuồng." Ông nói: "Đúng là một thiếu niên đầy nhiệt huyết."
Trước một câu "ngông cuồng" như đang chê trách, sau lại thêm câu "thiếu niên đầy nhiệt huyết
", như vậy khiến cho người ta không hiểu được rốt cuộc là ông đang khen hay chê nữa. Nghe được lời nói của Tri phủ đại nhân, đám người đang vui cười kia lại im lặng thêm lần nữa. Nói ngông cuồng, đó cũng chính là bản tính của những thiếu niên nhiệt huyết... Có ai khi còn trẻ mà chưa từng ngông cuồng đâu, nghĩ kỹ thì câu nói này cũng không có ý chê trách gì. Liễu Xuân Dương lại tức giận, xì miệng mắng."Đúng là cái tên nhóc ngông cuồng."
Đội của hắn đã thua, hắn cũng hiểu rất rõ sự ngông cuồng của tên nhóc này, nhưng vì hắn là người thua trận nên lời chửi mắng đầy châm biếm này lại chỉ thể hiện rõ sự tức giận của hắn mà thôi.
Thật kỳ lạ, sau khi nghe xong lời nói của Tiết Thanh bọn họ lại cảm thấy thật ra cậu ta cũng không có gì đáng chê trách cả. Vị tiểu thư Quách gia kia cũng không phải là do Tiết Thanh khóc lóc, cầu xin muốn cưới mà rõ ràng là do Quách Hoài Xuân chủ động đính hôn cho bọn họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!