Chương 46: Trung thực

Liễu Xuân Dương không thể đánh được Tiết Thanh, Tiết Thanh cũng không đánh hắn, thiếu niên của hai đội đều đã xông tới.

Các thiếu niên ở xã Trường Lạc lập tức kéo Tiết Thanh ra phía sau bảo vệ.

"Liễu Xuân Dương, ngươi là cái đồ không biết xấu hổ!"

"Đánh hắn cho ta!"

"Là do tên nhóc kia động tay động chân trước! Khiến Liễu Xuân Dương chảy máu rồi..."

"Ngươi bị mù à, chân của cậu ta sao có thể đá được đến trên mặt của Liễu Xuân Dương!"

"... Hắn chảy máu là do cơ thể hắn yếu đuối thôi, nếu sợ thì còn chơi xúc cúc làm gì nữa..."

Các thiếu niên ồn ào chửi rủa, xô đẩy nhau. Sân đấu đã lộn xộn nay càng thêm hỗn loạn, mà khán giả đang vây xem ngoài sân cũng ồn ào náo động theo.

"Đánh hắn!"

"Đánh hắn!

"Vô số người giậm chân, vẫy tay, cười lớn, hô to mắng, cổ vũ cho các thiếu niên đang đánh nhau trong sân. Trận đấu xúc cúc đã lộn xộn như một trận đá gà. Đám thiếu nữ trừng mắt, há hốc mồm, cắn cây quạt hoặc khăn tay đang cầm trên tay. Mấy vị lão gia đang ngồi trong lều thì tức giận lắc đầu."Còn ra thể thống gì nữa!

"Cũng may bên cạnh sân đấu không chỉ có đại phu, mà còn có binh lính, đối phó với những vụ đánh nhau chính là việc mà bọn họ giỏi nhất. Vì vậy chỉ một lát, các thiếu niên đang điên cuồng đánh nhau đã bị kéo ra."Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Bên ngoài sân, các thiếu niên đang đánh nhau. Bên trong lều, mấy người đàn ông cũng bắt đầu cãi nhau.

"Là do tên nhóc kia đá người trước!"

Liễu tam gia tức giận hô: "Đúng là đồ tồi."

Đương nhiên có người không đồng ý với ông.

"Tam gia à, sao có thể nói cậu bé kia là đồ tồi được, cái này rõ ràng là nhiệt huyết của tuổi trẻ thôi, xúc cúc thì khó tránh khỏi va chạm mà.

"Sở Thành lắc đầu nói. Đây chính là lời mà Liễu tam gia đã nói lúc trước, hiện tại trong hoàn cảnh này, Sở Thành nhắc lại thật sự rất phù hợp, hơn nữa ông còn nói thêm một câu."Cũng đâu phải là đàn bà con gái đâu mà yếu đuối đến nỗi chỉ mới té ngã đã không chịu nổi."

Vừa rồi ông thấy rất rõ ràng, người bị té ngã chỉ có Liễu Xuân Dương của xã Ngũ Lăng, mà thiếu niên ra tay của xã Trường Lạc lại không hề bị thương.

Ngay cả mấy thành viên còn lại của xã Trường Lạc, những người đang đánh nhau cũng chưa từng chịu thua thiệt... Nếu đã không bị thiệt thì tất nhiên ông muốn chuyện lớn biến nhỏ, chuyện nhỏ hóa không rồi.

Sắc mặt Liễu tam gia tái xanh, một vài người khác cũng ồn ào tức giận, bất bình thay cho Liễu tam gia, bên Sở Thành cũng có vài người lên tiếng. Trong lều vang lên tiếng tranh cãi ầm ĩ của hai bên.

"Các ngươi làm như vậy còn ra thể thống gì nữa."

Tri phủ đại nhân chậm rãi nói, ông chỉ tay về phía giữa sân: "Mấy thiếu niên ngoài sân đã bắt đầu tiếp tục thi đấu, các người còn cãi nhau làm gì, không bằng bọn nhỏ nữa.

"Đám người nghe vậy khẽ giật mình nhìn về phía giữa sân, thấy các thiếu niên đã tách ra và bắt đầu chạy giành bóng. Bởi vì có Tri phủ đại nhân ở đây nên bọn họ không thể đánh nhau được, hơn nữa trận đấu cũng đã đi đến bước này rồi, vì vậy cũng nên thi đấu tiếp để phân thắng bại. Liễu Xuân Dương vừa chạy vừa lau máu mũi. Mồ hôi, bụi đất và máu mũi dính trên chiếc áo trắng khiến hắn trông rất thảm hại, không còn dáng vẻ phong lưu của thiếu niên xã Ngũ Lăng như lúc trước nữa rồi. Trương Song Đồng chạy song song với hắn, sau đó cười hì hì nói."Dương Tử à, cậu biết vì cái gì mà chúng ta lại mặc quần đen áo đỏ hay không?

"Cậu đột nhiên nói. Liễu Xuân Dương trừng mắt không trả lời."Bởi vì dù có bị chảy máu cũng không bị người khác nhìn thấy." Trương Song Đồng mỉm cười nói: "Không muốn người khác nhìn thấy sự thảm hại cũng không muốn người khác tội nghiệp.

"Dứt lời liền lắc đầu một cái, sau đó cầm thắt lưng màu đỏ buộc lại tóc phía sau rồi tăng tốc độ chạy nhanh hơn. Liễu Xuân Dương giận dữ."Trương Song Đồng, cái đồ chết tiệt nhà ngươi!" Hắn vừa mắng vừa đuổi theo, nhưng mà cũng chỉ mắng chứ không dám đánh nhau, dù có muốn cũng không còn thời gian để đánh nhau nữa.

Không chỉ hắn mà các thiếu niên ở xã Ngũ Lăng hiện tại cũng chỉ muốn đá bóng vào khung thành đối phương, chứ không còn ý nghĩ muốn ngáng chân đối thủ nữa... Bởi vì bọn họ chẳng những không ngáng chân được mà ngược lại còn phải luôn đề phòng đối phương.

Trong tiếng reo hò cổ vũ ồn ào của khán giả, đến gần lúc kết thúc trận đấu cuối cùng bọn họ cũng chịu thi đấu trung thực.

Thế nhưng vẫn chậm một bước, Tiết Thanh thỉnh thoảng xuất hiện khiến các thiếu niên xã Ngũ Lăng làm mất bóng, còn các thiếu niên xã Trường Lạc nhờ có Tiết Thanh phòng thủ mà như cá gặp nước dẫn bóng rất thuận lợi.

Mặc dù trên sân không còn những cảnh đấu tranh giành bóng hung hăng và đầy kích thích như trước, nhưng nhìn các thiếu niên xã Trường Lạc có thể nhẹ nhàng, dễ dàng dẫn bóng, những người vây xem vẫn rất vui thích, tiếng reo hò của bọn họ vang lên khắp mọi nơi, mấy cô gái và các phu nhân đang ngồi trong lều cũng cảm thấy cảnh tượng này đẹp mắt hơn nhiều so với màn tranh đấu quyết liệt lúc trước... Thật ra trước kia bọn họ cũng thường xem trận đấu y như vậy nhưng lại không hề có cảm xúc gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!