Chương 45: Có tôi

Vị trí mà Trương Liên Đường đang giữ chính là "cầu đầu". Đây là vị trí quan trọng nhất, phụ trách chỉ huy đồng đội khi hai đội đấu với nhau. Từ trước đến nay, trong đội xã Trường Lạc, vị trí này chỉ được dành cho hai người đó là Trương Liên Đường và Trương Song Đồng.

Thỉnh thoảng có thay thế người đi nữa thì cũng chọn những người tính tình bình tĩnh, có kỹ thuật cao siêu như Trương Viễn Nam hay Đỗ Đại Nhạc. Ngay cả Quách Tử An và Sở Minh Huy cũng chưa đủ cách để thay thế.

Trong lúc quan trọng như vậy mà lại muốn một người mới, lần đầu tiên ra sân như Tiết Thanh thay thế làm "cầu đầu

", Trương Liên Đường điên rồi sao? Thế nhưng người mới này lại còn đồng ý, đúng là điên hết rồi."Liên Đường huynh, huynh... huynh...

"Quách Tử An cũng không biết nên nói gì cho đúng, từ trước đến giờ cậu đều không dám nói nặng lời với Trương Liên Đường. Sở Minh Huy cũng do dự một lát mới nói."Liên Đường huynh, đệ biết Tam Lang rất lợi hại... Lần đầu ra sân biểu hiện rất tốt... hơn nữa còn nhiều lần giúp chúng ta thoát khỏi sự bao vây của đối thủ... Thế nhưng cầu đầu..."

Trương Liên Đường cười.

"Không, đệ còn chưa biết đấy thôi, cậu ta còn có thể lợi hại hơn nữa đấy.

"Nói xong liền cởi thắt lưng màu vàng của mình xuống đi đến trước mặt Tiết Thanh. Thắt lưng này đứng trong sân bóng rất dễ nhìn thấy. Có lẽ đây chính là vật đại diện cho người làm"cầu đầu" rồi, Tiết Thanh không do dự nữa mà đưa tay ra nhận. Thế nhưng Trương Liên Đường không đưa cho Tiết Thanh mà tự mình giúp nàng buộc thắt lưng, sau đó mới giơ tay vỗ vai nàng mấy cái.

"Nhờ vào cậu đấy.Hắn nói. Tiết Thanhừm" một tiếng sau đó im lặng. Việc đã đến nước này nên những người khác cũng không còn biết nói gì thêm, bọn họ cũng không còn thời gian để nói thêm cái gì.

"Đành trông cậy vào cậu thôi."

Trương Song Đồng chạy đến gần Tiết Thanh, vỗ vai nàng một cái sau đó cười hì hì nói: "Nếu thua ta sẽ đánh cậu đấy nhé."

Tiết Thanh cười.

"Như vậy trong thời gian còn lại, mọi người chỉ cần làm một việc duy nhất." Nàng nhìn mọi người nói: "Tiến công.

"Mới thay vị trí mà đã muốn làm chỉ huy rồi sao? Quách Tử An đứng ở đằng sau cắn răng, trừng mắt. Cái tên nhóc nhà ngươi thì hiểu cái gì..."Cái này không được đâu." Một thiếu niên nhíu mày nói: "Bọn họ mạnh như vậy, ngay cả phòng thủ còn khó chớ nói chi..."

Tiết Thanh ngắt lời hắn.

"Phòng thủ có tôi.

"Nàng đáp. Đúng là nói khoác mà không biết ngượng, Quách Tử An trừng mắt nhìn Tiết Thanh."Các cậu cũng rất mạnh." Tiết Thanh nói tiếp:

"Ngay cả người mới như tôi còn không sợ bọn họ, lại thắng được mấy lần thì các cậu còn sợ cái gì. Vì thế người mạnh nhất chính là các cậu."

Nàng vừa nói vừa chỉ về phía sân đấu.

"Bây giờ bên đội đối thủ có đến ba người bị thương, trong khi đó bên chúng ta chỉ có một người...

"Nàng chỉ Quách Tử An. Quách Tử An nổi giận, nói vậy là có ý gì? Bộ muốn chế giễu cậu là thứ đồ vô dụng sao? Tiết Thanh không cho cậu có cơ hội nói chuyện."Nên các cậu cảm thấy ai mới là người mạnh nhất?"

Các thiếu niên còn chưa lên tiếng, Trương Song Đồng đã vỗ tay:

"Được, nói rất hay!"

Lúc này mấy thiếu niên mới khẽ giật mình, có người nhịn không được liền cười ra tiếng. Tất cả mọi người ở đây đều không phải con nít, thế nên ai nấy cũng hiểu được mấy lời này cũng chỉ là những lời nói dối, mục đích của Tiết Thanh là muốn cổ vũ tinh thần cho bọn họ.

Có điều loại chuyện cổ vũ người khác giống thế này lại để cho một người mới nhỏ bé như Tiết Thanh làm, khiến bọn họ cảm thấy rất kỳ lạ, lại thêm những lời nói cổ vũ phóng đại của Trương Song Đồng... Một người cười ra tiếng, những người khác cũng không nhịn được nữa mà cười theo.

Tiếng cười vang lên càng lớn, mọi người lại càng cảm thấy thoải mái hơn.

Những lo lắng lúc trước đều đã bị tiếng cười quét sạch.

Trương Liên Đường không làm gì cả, hắn chỉ nhìn Tiết Thanh nói: "Đi đi."

Hiện tại Tiết Thanh chính là cầu đầu, là người giữ vị trí quan trọng nhất. nàng cũng không nói gì thêm mà ổn định bước chân chạy ra sân. Mấy thiếu niên khác cũng không chần chờ nữa mà vội chạy theo sau.

Nhìn theo bóng lưng của bọn họ, Quách Tử An cảm thấy hơi oán hận, cũng có chút buồn, cậu cúi đầu xuống nhìn cái chân đang bị thương của mình... Tại sao hết lần này đến lần khác đều là cậu bị thương chứ? Chẳng lẽ là do cậu quá ngu sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!