Chương 42: Hấp dẫn sự chú ý thành công

Mặc dù mọi người chưa từng gặp qua Tiết Thanh nhưng ngoài ba cô gái kia, những cô gái ngồi ở đây cũng đã từng nghe qua cái tên này rồi. Bởi vì người này chính là "chồng chưa cưới

"mà Quách Hoài Xuân đã hứa hôn cho Quách Bảo Nhi. Đối với những chuyện về hôn nhân hay tình yêu nam nữ, mặc dù các cô gái 12, 13 tuổi còn chưa hiểu rõ nó là cái gì, thế nhưng về cơ bản họ cũng biết được một vài điều... chẳng hạn như biết thích những công tử đẹp trai, đa tình. Thế nhưng đối với các cô gái, Tiết Thanh không có điểm gì liên quan đến"người tình trong mộng" của bọn họ cả.

Loại người nghèo khổ thế này mà cũng có thể được hứa hôn với một tiểu thư giàu có, được nuông chiều từ nhỏ như Quách Bảo Nhi, khiến tất cả các cô gái trong thành Trường An đều rất khiếp sợ.

Có người cười trên nỗi đau của người khác, có người chế giễu, cũng có người đồng tình, lo lắng... Nghe nói ở thành Trường An có rất nhiều cô gái chạy đi hỏi phụ mẫu, người thân của mình xem có thiếu nợ ân tình của ai mà chưa trả hay không.

Nghe tiếng hô của nha đầu kia, đám con gái không ngồi yên nữa mà ồn ào đứng lên, có một vài người còn chạy ra trước lều để xem.

"Nhanh lên, mau ra đây xem, Tiết Thanh là ai?"

"Kia kìa...

"Tiếng hỏi, tiếng cười, còn có tiếng thét chói tai vang lên trong lều khiến những người xung quanh nhìn qua, họ thắc mắc không biết các cô gái bên kia đang làm cái gì bên đó mà la lối ồn ào như vậy. Quách Bảo Nhi tái mặt ngồi yên, hai nha đầu kia vội rụt đầu, sợ hãi đến nỗi ngay cả thở mạnh cũng không dám."Người đó thật sự là Tiết Thanh sao?"

Hai tỷ muội Tần gia đang ngồi bên cạnh nhìn về phía giữa sân, vừa chỉ Tiết Thanh vừa cười nói.

"Nhìn cũng không đến nỗi nào mà."

Quách Bảo Nhi nhìn về phía hai cô gái nói.

"Không đến nỗi nào? Vậy tặng cho hai người nhé?

"Hai tỷ muội Tần gia nghe vậy liền cười hì hì... Đương nhiên là họ không thể nhận rồi. Quách Bảo Nhi nhìn về phía giữa sân, trong đám thiếu niên đang chạy kia, vóc dáng nhỏ gầy của Tiết Thanh không thu hút cho lắm. nàng vốn tính đến đây để chê cười cái tên chó ghẻ kia, lại thật không ngờ bị tên đó liên lụy theo, làm nàng mất mặt. Vì vậy nàng lại càng oán hận Tiết Thanh hơn."Ta cũng cảm thấy Tiết thiếu gia này rất tốt đó chứ.

"Một giọng nói dịu dàng vang lên. Quách Bảo Nhi quay đầu nhìn lại, thấy đám người Liễu Ngũ Nhi đang đi tới, người vừa mới cất tiếng chính là nàng ta. Liễu Ngũ Nhi không nhìn Quách Bảo Nhi mà đang khẽ cười nhìn về phía giữa sân."Mặc dù sinh ra trong gia đình nghèo hèn." Nàng nhìn Quách Bảo Nhi nói tiếp:

"Nhưng ngày xưa cha ngươi và người thân của ông ấy cũng xuất thân giống như Tiết Thanh đấy thôi. Xem ra hai người cũng rất môn đăng hộ đối (1) đó chứ."

Mấy cô gái bên cạnh Liễu Ngũ Nhi nghe vậy liền bật cười.

Quách Bảo Nhi lạnh lùng hừ một tiếng hăm dọa.

"Liễu Ngũ Nhi, ngươi có tin ta sẽ đánh ngươi liền hay không hả?"

Liễu Ngũ Nhi không sợ hãi mà phe phẩy cây quạt trong tay.

"Dựa vào nắm đấm, đánh đánh giết giết thì có gì hay cơ chứ, ta cũng không biết võ công. Nếu ngươi có đánh ta thì cũng chẳng có gì tài giỏi để đắc ý cả. Không bằng chúng ta cá cược với nhau còn hơn."

Quách Bảo Nhi nhìn nàng, không nói chuyện.

"Bảo Nhi, đừng cá với nàng ta, không tốt đâu." Tần Tố Lan đến gần, nhỏ giọng nói vào lỗ tai nàng.

"Ngươi yên tâm, không cá cược cái khác đâu, vẫn là cá..." Liễu Ngũ Nhi cười, cầm quạt chỉ về phía sân đấu: "Thắng thua của trận đấu."

Thắng thua của trận đấu thì có gì hay để cá cơ chứ, Quách Bảo Nhi xì miệng. Ai cũng biết tỉ lệ thắng của xã Ngũ Lăng là lớn hơn, mặc dù biểu huynh nàng là thành viên của xã Trường Lạc, thế nhưng nàng cũng không phải là dạng người bị tình thân làm mù quáng đâu.

"Nói không chừng..." Liễu Ngũ Nhi nhìn các thiếu niên đang chạy trong sân nói:

"Ta thấy Tiết thiếu gia rất tốt, người cũng có chí cầu tiến. Vì Bảo Nhi ngươi mà cậu ta muốn thi đỗ Trạng Nguyên. Hiện tại tham gia thi xúc cúc chắc cũng vì ngươi mà sẽ cố gắng giành chiến thắng thôi. Sao ngươi lại không biết coi trọng cậu ta chứ?"

Mấy cô gái xung quanh lại cười lên lần nữa.

"Nếu ta là ngươi thì chắc chắn ta sẽ cược đội xã Trường Lạc thắng." Liễu Ngũ Nhi nói tiếp.

"Được." Quách Bảo Nhi đứng lên, cắt ngang lời nàng: "Cược thì cược."

Nàng nhìn Liễu Ngũ Nhi nói: "Ta cược xã Trường Lạc thắng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!