Chương 4: Tán gẫu

Sau khi quyết định sẽ đem sự thật này nói cho Quách Hoài Xuân nghe, trong lòng Tiết Thanh cảm thấy thật nhẹ nhõm. Sau đó, nàng sẽ bắt đầu tìm hiểu về thế giới này và tính toán đến chuyện tương lai sau này.

Gió xuân đã bắt đầu dạo chơi nơi đây, những cơn gió nghịch ngợm nhẹ nhàng lướt từ phiến lá nhỏ này qua phiến lá nhỏ khác.

Tuy rằng sống nhờ vào họ Quách, lại được người ta hứa gả con gái cho con mình nhưng Tiết mẫu vẫn luôn chuẩn bị đường lui cho bản thân giống như bao người dân thường thấp cổ bé họng khác. Hằng ngày bà đều đi giặt đồ hoặc may vá thuê cho những người đang sống ở xung quanh khu vực phức tạp này.

Khi nhìn thấy Tiết Thanh đã có thể tự lo liệu cho bản thân, bà lại ra ngoài làm việc.

Hiện tại Tiết Thanh đã có thể xuống giường. Nàng ngồi trong sân, vừa nhìn Noãn Noãn nghịch cây cỏ vừa nói chuyện với cô bé.

"Hoàng đế gọi là gì?"

"Hoàng đế gọi là bệ hạ."

"Năm nay là năm gì?"

"Là năm con thỏ."

Một tiểu nô tỳ mới chỉ tám tuổi, làm sao có thể để ý đến mấy chuyện không hề dính dáng gì đến sinh hoạt hằng ngày.

"Làm sao có thể tùy tiện nói ra tên húy của Hoàng đế bệ hạ được hả? Tiết thiếu gia, mặc dù cậu sống nhờ ở nhà họ Quách nhưng cậu mang họ Tiết nên đừng có học thói xấu của những kẻ khác.

"Một âm thanh già nua từ ngoài cửa nói vọng vào. Tiết Thanh quay lại nhìn thì thấy một cụ già tầm sáu mươi tuổi bước vào, đi theo sau ông là một tiểu đồng (1) đang xách hòm thuốc."Dương đại phu."

Nàng vội càng đứng dậy hành lễ.

Đây là đại phu Dương Tịnh Xương nổi tiếng của thành Trường An này, tổ tiên của ông đã từng làm ngự y trong cung. Ông chữa trị rất mát tay và còn là một người rất tốt bụng nên dân chúng trong thành Trường An rất kính trọng ông.

Nhưng nghe câu nói vừa rồi thì đã hiểu rõ thái độ không mấy thiện cảm của ông đối với nhà họ Quách, mà chuyện này lại có liên quan tới Tiết Thanh.

Chuyện này bắt nguồn từ khi Tiết Thanh bị thương, Quách Hoài Xuân vì quá lo lắng nên một hai đòi Dương đại phu phải túc trực cả ngày bên giường bệnh.

Đại phu chỉ là người xem bệnh bốc thuốc, còn lại thì phải dựa vào số mệnh của người bệnh, làm gì có chuyện lúc nào cũng túc trực bên cạnh bệnh nhân như thế, ông cũng chẳng phải người hầu kẻ hạ gì của bọn họ.

Vì vậy với thân phận là một đại phu, đương nhiên Dương Tịnh Xương không đồng ý. Nhưng Quách Hoài Xuân lại sử dụng các loại thủ đoạn cứng rắn ép ông làm theo. Tuy rằng lương y như từ mẫu, ông cũng tận tình chữa trị cho Tiết Thanh nhưng lại luôn mặt nặng mày nhẹ với Quách Hoài Xuân.

Sau khi Tiết Thanh tỉnh lại liền chủ động mời Dương đại phu trở về, lời nói vừa lễ phép vừa biết điều, khiến Dương đại phu có ấn tượng rất tốt.

Hôm nay là ngày tái khám.

"Cảm ơn đại phu, thuốc cháu vẫn còn uống nhưng ngoại trừ những vết thương ngoài da ra thì còn lại đều đã tốt rồi.

"Tiết Thanh nói rồi sai Noãn Noãn đem thêm ghế cho Dương đại phu ngồi. Dương đại phu cũng không khách sáo mà ngồi xuống, nhìn Tiết Thanh kiếm cớ đuổi Noãn Noãn ra ngồi chơi. Ông cầm tách trà trên bàn lên nhấp một ngụm."Mùi vị trà này có hơi khác."

Ông lại ngửi ngửi rồi ngạc nhiên nói: "Hồ đào (2)?"

"Ha ha, chỉ là cháu thấy thèm nên làm uống chơi thôi ạ.

"Tiết Thanh cười nói. Dương Tịnh Xương lại nhấp nhẹ một ngụm."Có cho thêm đường và mật" Ông nói: "Còn có rượu, lại có cả bổ cốt chi (3)."

Nói xong ông nhìn Tiết Thanh.

"Xem ra Tiết thiếu gia đã mời được danh y khác, hôm nay lão phu (4) đã đến quấy rầy rồi."

"Dương đại phu đúng là danh y có khác." Nàng nói: "Mới chỉ ngửi và nếm một chút đã đoán được toàn bộ phương thuốc."

Với lời khen của nàng, Dương đại phu chỉ "hừ" một tiếng rồi đặt tách trà lên bàn.

"Cháu không có mời đại phu khác." Tiết Thanh nói tiếp: "Đây là do cháu tự tay làm ra."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!