Buổi sáng mùa hè hôm nay thật náo nhiệt và rộn ràng, người qua lại trên đường phố rất nhiều, ở cửa thành cũng có nhiều người đang xếp hàng, kẻ ra người vào tấp nập, có xe, có ngựa, cũng có rất nhiều người bán hàng rong đang gánh hàng đến bán.
Tất cả bọn họ đến đây chỉ vì một mục đích duy nhất, đó là trận thi đấu thuyền rồng vào tết Đoan Ngọ ngày mai.
Đối với thành Trường An mà nói, ngày này giống như những ngày lễ lớn như tết Trung Thu vậy, những người dân ở xa cũng đã sớm vào thành, ở nhờ nhà họ hàng hoặc bạn bè, một số người có tiền thì ở trọ, một số khác thì dứt khoát ngủ đại ở ven đường hoặc nghỉ ngơi một đêm ở những con đường hay bờ sông gần với nơi thi đua thuyền.
Bởi vì bây giờ đang là mùa hè nên thời tiết cũng không lạnh, họ có thể trải chiếu ra đất mà ngủ.
Đương nhiên, đối với những dịp trọng đại thế này, quan phủ cũng đã chuẩn bị rất chu đáo, binh sĩ tuần tra trên đường được tăng lên nhiều hơn, việc kiểm tra ở cửa thành cũng trở nên nghiêm khắc hơn.
Hằng năm, bên cạnh cuộc thi đua thuyền còn kèm theo rất nhiều trận cá cược, cái này thường hay dẫn đến những cuộc tranh chấp. Vì vậy binh lính vẫn luôn đề phòng, không cho họ dùng vũ khí để đánh nhau.
Ngồi trong xe ngựa, nhìn đám người đang thong thả đi đằng trước, Quách Bảo Nhi sốt ruột, phàn nàn.
"Con đã nói là đi sớm một chút đi mà."
Quách đại phu nhân cười vỗ vai nàng.
"Còn sớm mà, vẫn chưa tới giờ thi đấu đâu." Bà nói: "Hơn nữa chưa chắc gì cậu ta có thể ra sân."
"Không được ra sân mới càng buồn cười hơn." Quách Bảo Nhi oán hận đáp: "Hừ, thật sự cho rằng mình là người đa tài sao."
Thấy Quách Bảo Nhi lại giở tính tình trẻ con ra, Quách đại phu nhân chỉ cười chứ không nói gì. Lúc này, Quách Bảo Nhi nhanh nhẹn vén rèm xe lên, nhảy ra ngoài, giật lấy roi ngựa mà người lái xe đang cầm trên tay.
"Tránh ra, mau tránh đường cho ta.
"Nàng quát lớn, cầm roi vung mạnh về phía trước. Quách đại phu nhân không kịp ngăn cản, cũng ngăn cản không được. Chỉ một lát sau đã có vài người chưa kịp phản ứng bị đánh lên người. Xung quanh trở nên ồn ào, hỗn loạn. Binh lính giữ cửa thành cũng đã nghe được tiếng ồn ào ở đó, thấy huy hiệu của Quách gia trên xe ngựa, bọn họ liền nhíu mày."Quách tiểu thư, đừng làm vậy, như vậy không tốt đâu.
"Vị tướng dẫn đầu bắt đắc dĩ đứng ra khuyên can. Quách Bảo Nhi không đợi hắn nói xong đã cầm roi chỉ vào mặt hắn hét lớn."Đặng Hiền, ngươi thấy cha ta không còn làm tướng quân nữa nên khinh thường chúng ta phải không?"
Vị tướng được kêu là Đặng Hiền nghe vậy liền tái mặt.
"Quách tiểu thư à, đối với tôi, Quách tướng quân vĩnh viễn là tướng quân.
"Hắn đáp. Bấy giờ, Quách đại phu nhân mới hiền lành nói."Bảo Nhi, không được quậy phá, đừng làm khó Đặng tướng quân nữa."
Lời này càng làm sắc mặt của Đặng Hiền trở nên khó coi hơn.
"Không phải vậy đâu... Phu nhân nói quá lời rồi... Nếu phu nhân có việc gấp..." Hắn đành nhìn binh lính sau lưng nói: "Để phu nhân đi trước đi..."
Đám binh sĩ vội vã bảo dân chúng đang xếp hàng phía trước lui ra, mặc dù dân chúng không vui nhưng bọn họ cũng không dám cãi lời, chỉ nhỏ giọng bàn tán.
"Đừng nói nữa, tránh ra nhanh lên... Như vậy mới có thể được đi nhanh hơn."
"Càng nói nhiều thì càng làm chậm trễ thời gian của mọi người thôi.
"Nhóm binh lính vừa quát mắng, vừa khuyên nhủ, để mọi người lui ra thành một con đường. Quách Bảo Nhi đắc ý, giơ roi đánh ngựa."Quách Bảo Nhi, ngươi lại ỷ thế làm bậy nữa à?
"Giọng nói từ phía sau truyền đến. Đây là giọng nói nũng nịu của một cô gái, Quách Bảo Nhi quay đầu, thấy trên chiếc xe ngựa đằng sau có hai đứa con gái điệu đà, đang vén rèm nhìn nàng."Coi chừng mai mốt bị người khác dạy dỗ cho bây giờ.
"Hai cô gái nói tiếp. Quách Bảo Nhi hừ một tiếng đáp."Bản tiểu thư là người thẳng thắn, chính nghĩa... Qua có cái cửa thành thôi, cần gì phải xếp hàng.
"Quách đại phu nhân thấy vậy liền kêu nàng dừng cãi nhau, xe ngựa nhanh chóng chạy về phía trước. Hai cô gái kia cũng vội vã hối thúc người đánh xe."Mau lên, mau đuổi theo xe bọn họ đi. Quách Bảo Nhi, cái đồ xấu xa nhà ngươi!"
Ra ngoài thành, xe ngựa ít hơn nhiều nên việc đi lại cũng thuận lợi hơn. Bên ngoài thành Trường An, bóng cây xanh che mát khắp nơi, trên đất, hoa tươi đua nở, đúng là một cảnh sắc tươi đẹp.
Thế nhưng Quách Bảo Nhi lại không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh, nàng ngồi ngoài xe ngựa, cầm roi đánh vào mông ngựa, bắt nó đi nhanh hơn. Vốn dĩ nàng muốn tự mình cưỡi ngựa nhưng lại không được cho phép.
Xe ngựa của hai cô gái phía sau rất nhanh đã chạy đến gần xe ngựa của Quách Bảo Nhi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!