Chương 35: Ba lần

Mặc đồng phục trông rất đẹp? Trương Liên Đường cảm thấy buồn cười với ý nghĩ của mình.

Từ lúc nào mà một thiếu niên như hắn lại bắt đầu để ý đến bề ngoài của một cậu thiếu niên khác thế này, cậu ta cũng không phải là con gái, với lại xinh đẹp hay không cũng đâu có gì quan trọng.

"Cậu có sở trường ở vị trí nào?

"Trương Liên Đường hỏi. Tiết Thanh nhìn về phía một thiếu niên khác."Vậy để tôi thử xúc cúc ở vị trí Sở Minh Huy trước đi.

"Thông qua ba lần quan sát, nàng đã thấy rõ. Mặc dù nàng không biết quy tắc xúc cúc ở thời cổ đại này là gì nhưng cách chơi xúc cúc của những thiếu niên ở đây cũng gần giống với ở thời hiện đại, cũng là có hai đội đấu với nhau, chỉ là có nhiều khung thành hơn thôi. Trong mỗi trận đấu đều có mười hai người được gọi là cầu đầu, tên gọi này cũng khá kỳ lạ nhưng nếu so sánh với bóng đá ở thời hiện đại thì có thể hiểu,"cầu đầu

"chính là đối đầu. Vị trí mà Sở Minh Huy đang giữ cũng chính là vị trí đối đầu này. Sở Minh Huy là một thiếu niên cao lớn, vừa nghe Tiết Thanh nói xong, cậu liền kinh ngạc."A, ở vị trí của ta rất mệt đấy... cậu có đủ sức để chạy không?" Sở Minh Huy chống nạnh nhìn thân hình gầy yếu của Tiết Thanh: "Người khác có thể đụng ngã cậu..."

Tiết Thanh cười.

"Tôi sẽ không để người khác đụng trúng đâu." Nàng dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp: "Nhưng mà nếu có bị đụng trúng cũng sẽ không ngã đâu."

Rất tự tin đó nha, Sở Minh Huy ha ha cười, Quách Tử An không nhịn được bước tới.

"Đừng nói nhảm nữa, được hay không được chỉ cần ra sân đá trước một trận là biết.

"Cậu trầm giọng nói. Cái tên nhóc này là người không biết xấu hổ, chỉ thích tự khen bản thân, ai thèm nghe cậu ta nói mấy cái này làm gì. Vậy cũng đúng, Trương Liên Đường vỗ vai Tiết Thanh."Sở Minh Huy, cậu chờ bên ngoài trước đi, để cậu ta thử trước xem sao.

"Hắn nói. Sở Minh Huy làm động tác đồng ý rồi lui ra phía sau."Đi thôi." Trương Song Đồng xoa đầu Tiết Thanh nói: "Ta là đối thủ của cậu đấy nên có bị đụng trúng thì cũng đừng khóc à nha."

Thấy động tác của Trương Liên Đường và Trương Song Đồng, mấy thiếu niên khác cũng ồn ào tiến đến vỗ vai hoặc xoa đầu Tiết Thanh một lát, sau đó mới cười thỏa mãn rời đi.

Đây là những hành động thể hiện tình bạn giữa các thiếu niên thôi, Tiết Thanh tự thuyết phục chính mình như vậy, cố gắng chịu đựng không trừng mắt lên nhìn bọn họ. Nàng đi theo bọn họ vào giữa sân, sau khi chia đội, trận đấu liền bắt đầu.

Trong sân, các thiếu niên chạy qua chạy lại, quả bóng cũng theo chân bọn họ mà bay qua bay lại khắp nơi. Trong lúc hai đội đang giành bóng với nhau, Tiết Thanh đã làm mất bóng, người cướp được bóng là Quách Tử An.

Cậu ta nhanh chóng nhấc chân đá bóng vào khung thành, xung quanh liền vang lên tiếng cười cùng tiếng mắng.

Tiếng mắng tất nhiên là từ đồng đội của Tiết Thanh, còn tiếng cười dĩ nhiên là từ Quách Tử An.

"Cậu làm chúng tôi phải chạy lung tung lên hết rồi, không nên chạy loạn như vậy." Một đồng đội tức giận hô.

"Này, cậu nhóc này nhìn là biết ngay không phải người biết chơi bóng rồi." Một người khác lại nhíu mày nói.

Mọi người đều tín nhiệm Trương Liên Đường nên mới để hắn ta tìm người đến, nhưng bọn họ lại thật không ngờ Trương Liên Đường lại tìm một người không biết xúc cúc đến. Dù sao trận thi đấu cũng sắp tới rồi, mà biểu hiện của cậu bé này lại giống như người chưa từng thi đấu xúc cúc bao giờ.

Mặc dù cậu ta chưa từng bối rối hay lo lắng nhưng họ vẫn nhìn ra được động tác của cậu ta vẫn chưa được lưu loát lắm.

Bởi vậy mới nói, giỏi hay dở gì thì chỉ cần chơi thử là biết ngay thôi, Quách Tử An đứng một bên cười đắc ý. Hừ, để coi ngươi làm sao, lúc trước bày đặt mạnh miệng lắm mà, kêu ngươi đến chơi bóng thì ngươi liền đến, đúng là loại người không biết xấu hổ.

Ngươi tưởng chỉ cần biết chơi bóng với đám trẻ con là có thể tham gia thi xúc cúc rồi sao? Quá tự tin rồi, đừng tưởng rằng ông đây không biết, cái tên nhóc nhà ngươi muốn nhân dịp này để nổi tiếng, hoặc là để làm quen với người Trương gia.

Ngươi cho rằng muốn kết bạn với những công tử giàu có như hai công tử nhà họ Trương là điều rất dễ dàng sao?

Ngươi cứ đợi đó, chờ đến lúc Liên Đường không còn hứng thú với ngươi, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi được nổi tiếng, để danh tiếng xấu xa của ngươi lan rộng khắp nơi.

Những thiếu niên kia cũng nhìn về phía Tiết Thanh với nhiều vẻ mặt khác nhau: tức giận, ngạc nhiên, nghi ngờ... Ngay cả Trương Liên Đường cũng khẽ nhíu mày.

Chẳng lẽ hắn nhìn nhầm rồi sao?

Cậu ta thật sự không biết xúc cúc?

Tiết Thanh nhìn xung quanh, nàng có thể cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ này.

"Cái này không có gì đâu. Chỉ do tôi vẫn chưa quen thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!