Chương 16: Có thầy giáo

Từ xưa đến nay, giáo viên luôn là một nghề nghiệp rất tốt.

Nàng cũng không thể dựa vào Quách gia để sống cả đời. Bởi vì nếu cư xử không khéo, nàng và nhà họ Quách có thể bất hòa, thậm chí là trở thành kẻ thù của nhau. Tất nhiên nàng sẽ cố gắng hết sức để tránh xảy ra tình huống này.

Nếu nàng đã quyết định sau này sẽ vẫn giả trang nam tử để kiếm sống qua ngày, như vậy đối với những việc bán sức khỏe như khiêng vác,... chắc chắn là nàng không làm nổi rồi. nàng cũng không có khả năng tự mở tiệm ăn để kinh doanh.

Như vậy chỉ có duy nhất một công việc, vừa có địa vị xã hội, vừa có thể làm về lâu về dài sau này, đó chính là làm thầy dạy học.

Đối tượng nàng dạy là những đứa trẻ nông thôn khờ khạo nên muốn dạy chúng trở thành những nhà văn, nhà thơ lớn nổi tiếng thì so ra còn khó khăn hơn nhiều với việc dạy chúng kiến thức để thi Trạng Nguyên, nàng cũng không phải người tài hoa đến vậy.

Nhưng mà cho dù nàng có thể trở thành một thầy giáo dạy trẻ đi nữa, cũng cần phải có năng lực thật sự.

Chính vì vậy, nhân cơ hội lần này nàng được trở lại tuổi thiếu niên, nàng muốn đi học, muốn cố gắng học tập thật tốt. Cho dù sau này nàng không thi đậu công danh (1) thì vẫn là một người có học thức.

Cho dù sau này không thể làm thầy giáo, cũng có thể làm các nghề khác như chép sách, viết thư thuê cho người ta... để nuôi sống bản thân. Những nghề này nàng đã nhìn thấy trong mấy ngày gần đây khi đi dạo ngoài đường.

Nói chung, muốn làm được mấy việc này nhất định phải lo đi học để nâng cao trình độ.

"Bây giờ người đang dạy học tại ngôi trường ở trấn chính là Thanh Hà tiên sinh. Quách Hoài Xuân nói: "Ta đã đi đến đó nói chuyện với ông ấy rồi, ông ấy cũng đồng ý để cháu đến đó học rồi.

"Đồng ý rồi? Tiết Thanh"Ồ

"lên một tiếng. Không hề biểu hiện sự vui mừng cũng không hỏi thêm câu nào khác, lại càng không sợ sệt, lo lắng như lúc trước. Đứa nhỏ này bây giờ không khác gì một người gỗ cả. Nhưng con bé thật sự đâu phải là người gỗ, nếu nó là người gỗ thật thì ông đã không mắc công tốn hết thời gian một ngày trời để đứng ngoài cửa chờ Thanh Hà tiên sinh. Quách Hoài Xuân cố gắng nhẫn nại để không nổi nóng với Tiết Thanh."Đến lúc đó cháu nên cố gắng, hăng hái học tập một chút." Ông nói: "Đây chính là Thanh Hà tiên sinh đó.

"Thanh Hà tiên sinh thì sao? Không biết ông ta có quan hệ gì với Thanh Hà tiên tử không nhỉ, Tiết Thanh thầm nghĩ."Thanh Tử, cháu không biết đấy thôi." Quách đại phu nhân đang ngồi ở một bên chợt mỉm cười lên tiếng: "Thanh Hà tiên sinh không phải là thầy giáo dạy chữ bình thường đâu.

"Thanh Hà tiên sinh họ Lâm, tên là Việt Hào Thanh Hà... Quách Đại phu nhân vừa mới nói xong câu đó, Tiết Thanh liền phì cười."Cháu cười cái gì?

"Quách Hoài Xuân chau mày nói. Quách đại phu nhân cũng khó hiểu nhìn Tiết Thanh. Tiết Thanh vội vàng lắc đầu, ngừng cười."Cháu chỉ suy nghĩ linh tinh thôi ạ, bác gái cứ nói tiếp đi ạ." Nàng nói.

Quách đại phu nhân cũng không so đo với một đứa trẻ làm gì, bà cười nói tiếp, Thanh Hà tiên sinh là thành viên trong gia tộc Lâm thị ở Trường An, ba tuổi có thể làm thơ, năm tuổi có thể làm văn, tài năng xuất chúng, nổi tiếng là thần đồng ở đường Thiểm Tây.

Mười tám tuổi đã đậu Tiến sĩ, lại cùng học với Khổng đại tiên sinh, ba mươi mốt tuổi quản lý Quốc Tử Giám. Ông được mệnh danh là ông tổ văn học đời thứ nhất.

Tiểu Hoàng đế bảy tuổi

- hoàng đế hiện nay của nước ta

- hai năm trước đã từng cho quân lính đứng xếp hàng trước cửa để mời Thanh Hà tiên sinh về làm thầy nhưng Thanh Hà tiên sinh lấy cớ trong người mắc bệnh rồi rời khỏi kinh thành, về trường ở quê nhà

- thành Trường An để chuyên tâm nghiên cứu sâu hơn về các học thuyết.

Lúc đó toàn bộ đường Thiểm Tây đều trở nên ồn ào, sôi nổi hẳn lên, có rất nhiều học sinh chạy tới nhà Thanh Hà tiên sinh để xin ông nhận làm học trò.

Hóa ra ông ấy lại là người lợi hại như vậy, Tiết Thanh đã hiểu, nếu được làm học trò của Thanh Hà tiên sinh, không nói đến sau này có học được gì hay không, chỉ cần nói một câu "Ta là học trò của Thanh Hà tiên sinh" là đủ để người ta phải ngưỡng mộ, kính trọng rồi... Sau này khi nàng muốn nhận học trò cũng có thể lấy câu này ra để chiêu sinh đó chứ.

"Dạ, cháu sẽ cố gắng nỗ lực học tập thật tốt."

Nàng nói xong lại thi lễ với vợ chồng Quách Hoài Xuân: "Cám ơn bác và bác gái đã giúp đỡ cháu."

Quách Hoài Xuân "ừ" một tiếng, Quách đại phu nhân bây giờ nhìn Tiết Thanh cũng thấy vừa ý hơn, không còn cảm thấy chán ghét như ban đầu nữa.

"Ngày mai để Ngô quản gia đưa cháu đi."

Bà nói xong lại tiếp tục nhẹ nhàng căn dặn: "Nhớ đừng có dậy trễ đó, quần áo mới làm xong ta đã cho người đưa qua rồi..."

Vừa nói vừa nhìn về phía Quách Hoài Xuân.

"Bên chị Tiết có cần đưa thêm mấy người hầu không? Hay là để Tiết Thanh qua bên này ở, bên kia quá ồn không thích hợp cho việc học đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!