Chỉ bởi vì ông không dám đỡ khi nàng bị ngã mà nàng lại nói như vậy sao?
Quách Hoài Xuân nhíu mày, khom người đưa tay ra đỡ Tiết Thanh.
"Cháu nói bậy bạ gì đó?" Ông nói xong liền nắm lấy vai Tiết Thanh đỡ nàng đứng lên: "Bởi vì đầu cháu bị đụng nên đi không vững sao?"
Ông nhìn ra bên ngoài, hô to gọi Ngô quản gia tới.
"Mau mời Dương đại phu tới."
Tiết Thanh đứng phủi quần áo, sau đó đưa tay lên trên eo, làm động tác như sắp cởi quần áo.
"Quách bá phụ, bác có muốn cháu chứng minh việc này không?" Nàng nói.
Sắc mặt Quách Hoài Xuân căng thẳng.
"Cháu... cháu... đứa trẻ này..." Ông lắp bắp nói: "Cháu đang làm cái gì vậy hả?"
"Hôm nay cháu tới đây là vì muốn nói cho bá phụ nghe giới tính thật của cháu." Tiết Thanh nói: "Nhưng xem ra bá phụ đã sớm biết việc này từ lâu rồi."
Sắc mặt Quách Hoài Xuân lúc đỏ lúc trắng.
"Mẫu thân cháu làm như vậy chắc chắn là vì có nỗi khổ riêng." Ông thở dài nói: "Cho nên trong chuyện này, bá phụ sẽ không trách mẹ con cháu."
Đúng như những gì nàng nghĩ, Quách Hoài Xuân đã biết việc này rồi. Cũng phải thôi, một người là trụ cột trong gia đình lớn, quản lý hết mọi việc lớn nhỏ trong nhà thì sao có thể bị một phụ nữ ở nông thôn đến lừa một cách dễ dàng như vậy được.
Mặc dù ông không trách phạt mẹ con nàng nhưng Tiết Thanh cũng không vì vậy mà cảm động.
"Ngay từ đầu bá phụ đã biết cháu là nữ nhi rồi sao?" Nàng hỏi.
Quách Hoài Xuân lại căng thẳng.
"Tất nhiên là không phải rồi." Ông nói: "Sau khi cháu bị thương thì ta mới biết việc này."
Hóa ra là như vậy, Tiết Thanh "Ồ" lên một tiếng.
"Vậy Dương đại phu cũng biết cháu là nữ nhi hả bá phụ?" Nàng nói.
Quách Hoài Xuân hừ một tiếng.
"Những việc này cháu không cần quan tâm." Ông nói.
Vậy thì thôi.
"Hèn chi khi cháu bị rơi xuống nước, bị thương nặng như vậy mà ngay cả đại phu nổi tiếng như Dương đại phu cũng không phát hiện ra cháu là nhi nữ." Tiết Thanh nói: "Hóa ra là nhờ có bá phụ âm thầm giúp đỡ."
Hai chữ "giúp đỡ" này nghe có chút kỳ quái, Quách Hoài Xuân nhíu mày.
"Sự việc đã đến bước này rồi, nếu như ta nói ra thân phận thật của cháu, chẳng phải tất cả chúng ta đều trở thành trò cười cho tất cả mọi người sao?" Ông nói xong lại phất tay: "Nên ta chỉ đành "phóng lao thì phải theo lao (1)" thôi, cháu cũng không cần lo lắng, ta sẽ không trách tội mẹ con cháu, ta biết mẫu thân cháu chỉ nhất thời hành động sai lầm mà thôi."
Tiết Thanh thi lễ cảm ơn.
"Cám ơn bá phụ đã rộng lượng tha thứ." Nàng nói: "Nhưng chuyện này nên để mọi người biết sớm thì tốt hơn, dù có muốn hay không thì sớm hay muộn việc này cũng lộ ra và trở thành trò cười cả thôi, cháu sẽ cố gắng hết sức để chịu trách nhiệm về việc này, sẽ không để việc này ảnh hưởng đến thanh danh của bá phụ và Quách tiểu thư đâu ạ."
Quách Hoài Xuân nhíu mày.
"Chuyện này ta đã có kế hoạch để xử lý chu toàn rồi." Ông nói: "Nên cháu không cần lo lắng, cứ cố gắng dưỡng bệnh, nghỉ ngơi cho mau khỏe là tốt rồi."
"Kế hoạch chu toàn mà bá phụ nói là gì ạ?" Tiết Thanh hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!