Chương 10: Người tốt

Lúc trước, nàng nhờ có thang thuốc bổ này mới được cứu sống, bây giờ cũng nhờ nó mà kiếm được số tiền đầu tiên.

Đại phu cứu người chắc chưa từng nghĩ đến việc dùng thuốc để kiếm tiền đâu nhỉ, nhưng nếu họ nghĩ đến thật thì liệu có bị người khác chê cười hay không? Chỉ tiếc rằng nàng không gặp được, cũng không có cơ hội gặp.

Khóe miệng Tiết Thanh cong lên.

Dương Tĩnh Xương nhìn thấy Tiết Thanh cười, ông cảm thấy trên đời này thật sự không có ai là không ham tiền cả nhưng khi nhìn lại lần nữa, ông lại thấy được chút thương cảm trong mắt Tiết Thanh nên liền bỏ đi ý nghĩ này.

Cậu ta cười chắc là vì đang nhớ tới người đã từng dùng đơn thuốc đó, mà cái kí ức đó chắc cũng chẳng vui vẻ gì lắm.

Nhớ đến người cha đã mất sao?

Dương Tĩnh Xương ho nhẹ một tiếng.

"Nếu Tiết thiếu gia không hài lòng về giá tiền đó thì có thể...

"Ông nói. Ông còn chưa nói hết câu, Tiết Thanh đã gật đầu."Giá tiền này đã được rồi ạ, dù sao đây cũng chỉ là một cái đơn thuốc, cháu lại không biết gì về y học nên việc dùng nó như thế nào, có đúng bệnh hay không, đều nhờ Dương đại phu tự mình quyết định vậy."

Nàng nói xong, phất tay áo bảo: "Để cháu viết đơn thuốc cho ông."

Dương Tĩnh Xương nhìn nàng một chút, ánh mắt cậu bé này rất bình tĩnh, không có chút giả dối nào.

"Hóa ra Tiết thiếu gia cũng biết chữ.

"Ông cười nói. Đây là đề tài được nói đến vài ngày trước đó, khi đó ông cảm thấy có một số thiếu niên hiện nay, lời nói và hành động đều rất kì lạ, khác biệt người bình thường, chỉ còn một vài người thường đọc sách mới giữ được bản tính trầm ổn, bình tĩnh. Tiết Thanh cũng cười, mắt nhìn vào phòng."Nhưng mà chỗ của cháu lại không có giấy bút." Nàng nói.

Dương Tĩnh Xương cười mở hòm thuốc ra, lấy giấy bút mà ông thường mang theo bên người để dùng viết đơn thuốc ra.

Tiết Thanh cầm bút lông chấm mực, may là nàng biết viết chữ bằng bút lông, nếu không ở cổ đại này nàng đã trở thành người mù chữ rồi.

Không từ bỏ việc học viết bút lông cũng coi như không phụ tâm nguyện duy nhất của ông nội, nhưng vì nàng không thường xuyên luyện chữ nên cuối cùng vẫn không thể trở thành một thư pháp gia được.

Xua tan đi những kí ức xưa cũ kia, nàng cầm bút viết chữ, vừa mới viết được mấy chữ, liền nghe được âm thanh kinh ngạc của Dương Tĩnh Xương đang đứng bên cạnh.

"Chữ thật đẹp."

Ông nói, dừng lại một chút ông lại bảo: "Nhưng mà kiểu chữ này ta chưa từng nhìn thấy bao giờ."

Chưa từng nhìn thấy sao? Tiết Thanh cười, vậy là thời này Mễ Phất (1) vẫn chưa xuất hiện rồi, đơn thuốc này rất đơn giản, chỉ có hai vị thuốc, còn lại chỉ là phải xem cách dùng nó như thế nào thôi.

"Bởi vì cháu bị chấn thương bên trong... thân thể yếu ớt nên dùng trà rượu với cơm để hồi phục." Nàng nói: "Nghe nói cũng có thể chế thành thuốc viên, chỉ là cách làm thế nào thì cháu lại không biết."

Dương Tĩnh Xương cầm đơn thuốc, vừa nhìn chữ viết của Tiết Thanh, vừa gật đầu:

"Ta biết rồi, để ta tự suy nghĩ thêm.

"Dương Tĩnh Xương nói xong liền bỏ đơn thuốc vào trong hòm thuốc, đứng dậy chào từ biệt, cũng bảo Tiết Thanh không cần tiễn. Tiết Thanh cũng không kiên trì đòi tiễn ông. Dương Tĩnh Xương vừa đi lại nhịn không được liếc nàng một cái."Tiết thiếu gia tuy tuổi còn nhỏ nhưng tính cách đã trầm ổn như vậy, thật không tệ.

"Ông nhịn không được nói. Tiết Thanh cười, cũng không vì lời khen bất ngờ của ông mà ngạc nhiên hay mừng rỡ."Dùng một đơn thuốc mà mua được một câu nói kia của Dương đại phu còn đáng giá hơn nhiều so với tiền.

"Nàng nói. Dương Tĩnh Xương cười ha ha."Cậu đúng là một đứa trẻ thú vị." Ông nói và vì nhớ đến việc phải dùng thử đơn thuốc mới nên sau đó liền vội vàng rời đi.

Tiết Thanh đứng tại cửa ra vào dõi mắt nhìn theo.

Có đôi lúc chỉ cần một câu nói thiết lập quan hệ, so với tiền bạc còn quan trọng hơn rất nhiều.

Nếu như muốn có tiền, việc này đối với nàng cũng không phải quá khó khăn, khó khăn ở chỗ làm sao có thể sinh sống được ở cổ đại này, mà đã muốn sống được ở đây thì nhất định phải tạo mối quan hệ với nhiều người, nhất định phải có mối quan hệ.

Quan hệ, cũng không phải là thứ có thể dùng tiền mua được, với tư cách là người trụ cột trong gia đình, nàng phải suy nghĩ kĩ về vấn đề này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!