Chương 7: Trọng Thương

-Gia gia , ngươi nhìn bên kia có người chết .!

Một thanh âm thanh thúy vang lên , có chút rung rẩy , một đôi mắt to tròn tinh quái , mái tóc dài như thác nước được cột bởi một dây mây thô sơ.

Đây là một tiểu cô nương tầm 13-14 tuổi khuôn mặt khả ái , thiếu nữ cõng lấy giỏ trúc dẫm lên từng mảnh lá cây , lần này nàng theo gia gia vào sơn mạch Hoành Vân hái thuốc , trông thấy trên bầu trời lôi vân , nên tò mò cùng gia gia đi xem thử , lần thứ nhất gặp phải một người , toàn thân cháy đen không biết là sống hay chết.

-Ở đâu ?

Phía sau đi theo một lão đầu tử , tóc hoa râm một chân thấp một chân cao , toàn thân áo vá ánh mắt nheo lại nhìn thiếu nữ hỏi.

-Ồ đây là một người số khổ a , chắc không may đi vào nơi này bị lôi đình đánh trúng , sinh tử chưa biết gặp ở nơi này cũng xem như chúng ta hữu duyên đi.

Lão đầu tử tháo chiếc giỏ trúc xuống đặt sang một bên , ngồi xổm xuống nhẹ nhàng xem xét thân hình tàn tạ của người trẻ tuổi.

-Hắn sinh cơ vẫn còn , tựa hồ bị thương rất nặng kinh mạch đứt đoạn , xương cốt cũng tổn hại không ít nên đã tạm thời hôn mê.

Lão đầu tử xem xét cần thận , một tay xách Trần Phong lên đi về hướng một tòa thành ra khỏi Hoành Vân sơn mạch.

-Gia gia , ngươi không phải nói cho ta biết bình thường không được quản việc không đâu sao , á chờ ta với gia gia!

Thiếu nữ bĩu môi , nhanh chóng đuổi theo lão đầu tử , lão già bước nhanh như bay hoàn toàn không giống như bộ dáng gần đất xa trời.

Trần Phong sau vài giờ đã tỉnh lại , nhờ có

"Hỗn Nguyên Đế Thiên Quyết" chữa trị nên tạm thời hắn đã khá hơn rất nhiều.

Trần Phong chau mày xoa xoa đầu , hắn nhớ lúc trước toàn thân tê dại , hai mắt tối sầm chỉ nghe được thanh âm của Hằng nhi thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành rồi không còn biết gì nữa.

-Ta đây là đang ở đâu ?

Trần Phong đánh giá xung quanh một chút , đây là một giang phòng bình thường nhà tranh vách lá , hiển nhiên đây là một ngôi nhà của phàm nhân.

Hắn cảm giác được toàn thân tựa hồ như muốn rời ra từng mảnh cảm giác tương đối khó chịu , hơn cả lần đầu khi hắn đến thế giới này.

-Đại ca ca , ngươi đã tỉnh ?!

Thiếu nữ bưng một bát thuốc nóng hổi đi vào , Trần Phong nhìn trước mắt thiếu nữ này bộ dáng Tinh Linh khả ái , băng thanh ngọc khiết không nhiễm một hạt bụi , giống như một đóa liên hoa nở giữa hồ.

-Ngươi đã cứu ta à tiểu muội muội , với lại đây là đâu ? Trần Phong nhìn thấy nàng càng ưa thích , nhìn tất cả xung quanh xa lạ cũng không biết đây là địa phương nào.

Thiếu nữ gật đầu , xong lại lắc đầu nói.

-Là gia gia cứu ngươi , còn đây là Thanh Hạ Thành thuộc về Lam Vân đế quốc.

-Bất luận làm sao cũng cám ơn ngươi.

-Trước tiên đem bát thuốc này uống đi , gia gia nói rất có lợi cho việc hồi phục kinh mạch của ngươi.

Thiếu nữ khẽ mỉm cười xem như chấp nhận cảm ơn , nói với Trần Phong vài câu tựa hồ cũng đã thân thiết hơn rất nhiều.

Tiểu muội muội , ngươi có biết đường về Thương Minh Thành không ?

-Không ! ta chỉ biết chúng ta ở nơi này là Thanh Hạ Thành thường ngày ta ra ngoài theo gia gia hái thuốc , đến những thứ khác thì không biết....

Két ... Két

Bên ngoài có tiếng mở cửa , một lão đầu tay cầm tẩu thuốc từ từ bước vào trong , chân thấp chân cao nhìn khá là khôi hài , hắn hít nhẹ một hơi thuốc , nhẹ nhàng thở ra nhắm mắt hưởng thụ , một dáng dấp rất là say mê.

-Đa tạ tiền bối ơn cứu mạng .!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!