Chương 41: Rơi Vào Tay Giặc

Trần Mộng Kỳ nhìn Tiêu Ngọc Sương đang đứng thẫn thờ nơi đó , đành đi lại gần nhẹ nhàng vỗ vai nàng nói.

-Muội đã thành nữ nhân của hắn rồi sao.?

Tiêu Ngọc Sương giật mình , quay lại thì thấy Trần Mộng Kỳ đang mỉm cười nhìn mình , nàng không khống chế được lao vào ôm Trần Mộng Kỳ khóc nức nở.

-Hu.. Hức... ức..

Tỷ ta không biết làm sao bây giờ , ta hận hắn đã cưỡng đoạt ta , nhưng lúc hắn dịu dàng nhìn ta , thì mọi thù hận dường như không còn, không hiểu sao lúc đó tim ta lại loạn nhịp , một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng , nhìn hắn không còn đáng ghét nữa , rồi cảm thấy rất hạnh phúc , tỷ tỷ ngươi nói ta nên làm sao?

Tiêu Ngọc Sương khóc lớn mà kể khổ , nàng đang hoang mang giữa thù hận và tình cảm , nàng hận người đã cường bạo nàng, nhưng từ sâu bên trong có một giọng nói bảo nàng nên buông bỏ thù hận , từ nhỏ tới giờ nàng luôn làm theo ý mình , ngang ngược bá đạo nhưng giờ này nàng không khác gì một nữ nhân yếu đuối bị người bỏ rơi , đành phải nói hết ra lời trong lòng.

Trần Mộng Kỳ thấy nàng khóc thương tâm như vậy , cũng nhẹ nhàng vỗ lưng nàng an ũi hỏi.

-Hắn đã cường bạo muội sao? theo ta biết hắn sẽ không đụng tới nữ nhân nào nếu hắn không thích, ta từ nhỏ lớn lên cùng hắn nên rất hiểu , có lẽ một phần hắn thích muội cũng có một phần hắn ghét tính cách của muội, hắn muốn thay đổi muội đó , nào chuyện gì kể ra tất cả để tỷ phân tích cho.

Tiêu Ngọc Sương ánh mắt lóe sáng , nhìn kỹ Trần Mộng Kỳ không chắc chắn nói.

-Có thật là vậy? , nếu hắn thích ta thì có thể dùng cách khác ,, không thể chà đạp ta như thế , tỷ có biết hắn làm ta suốt mấy canh giờ , chết lên chết xuống không có một chút nào thương hại , cứ như muội mà dụng cụ phát tiết của hắn.

Nàng ủy khuất vừa khóc vừa nói , rồi kể lại những gì hắn đã cường bạo nàng , hành hạ nàng ra sao.

-Thì ra là vậy , thật là cũng có hơi quá đáng , nhưng muội không nên uy hiếp hắn , hắn không muốn có người nào tổn thương đến người bên cạnh hắn , dù chỉ là một câu nói , lúc sau thì hắn đối xử với muội ôn nhu như thế thì chứng tỏ hắn đã biết lỗi của mình và bù đắp lại cho muội.

-Chỉ cần muội sau này ngoan ngoãn không kiêu căng , không xem thường người khác thì tỷ chắn chắc hắn sẽ yêu thương muội hết lòng , muội đi theo bên cạnh làm nữ nhân của hắn là một loại hạnh phúc , Trần Phong hắn không phải người thường sau này hắn sẽ là cường giả đỉnh cao nhất trong thiên hạ.

-Hiện tại muội đang tâm tình mâu thuẫn, tức là chứng tỏ ra muội đã từ hận chuyển sang yêu hắn rồi , thì muội hãy cố gắn đứng sau ủng hộ hắn , bên cạnh hắn, thì lúc đó muội sẽ tìm được một cảm giác chỉ cần có hắn bên cạnh thì dù có chết cũng không hối tiếc , cái đó gọi là yêu.

Trần Mộng Kỳ lôi kéo Tiêu Ngọc Sương ngồi trên ghế , ân cần phân tích , Tiêu Ngọc Sương nghe cảm thấy có lý liên tục gật đầu , ánh mắt phát sáng , là nữ nhân ai mà không ao ước được gả cho một người mà mình yêu thích , một người có sức mạnh để bảo hộ các nàng.

Tiêu Ngọc Sương cũng biết hắn cũng là một thiên kiêu , có thực lực chém giết cường giả hơn một đại cảnh giới , nàng biết sau này hắn sẽ đứng trên đỉnh phong của thế giới , nên đi theo hắn cũng không có gì thiệt thòi , hơn nữa hai người cũng đã có phu thê chi thực không gả cho hắn thì gả cho ai.

-Hi cảm ơn tỷ tỷ , muội quyết định sau này sẽ sửa đổi làm một nữ tử dịu dàng ôn nhu , sẽ không làm hắn giận nữa , để cho hắn yêu muội , rồi sau đó muội sẽ khi dễ lại hắn.

-Nhưng mà cảm giác đó dù đau nhưng cũng thật thoải mái , nếu sau này không có hắn muội không biết phải ra sao.

Tiêu Ngọc Sương nín khóc mỉm cười , nhớ lại cảm giác dục tiên dục tử ấy không nhịn được đỏ mặt , nắm chắt bàn tay nhỏ chiến ý bùng lên trong mắt , hiện tại dường như nàng đã quên hết thù hận trong lòng , tìm thấy mục tiêu sống của mình.

-Vậy là tốt , chào mừng tiểu Sương Sương đến với căn nhà chúng ta , chắc muội mệt mỏi rồi , đi tỷ tỷ dẫn ngươi đi nghĩ ngơi.

Trần Mộng Kỳ mỉm cười mãn nguyện , dắt Tiêu Ngọc Sương đi tìm một gian phòng đặt nàng nằm lên giường Ôn Hồn Ngọc cho nàng nghĩ ngơi.

Bên ngoài , Trần Phong cùng Hạ Ức Mộng cũng đã về tới Cự Kiếm Môn , Hạ Ức Mộng bị sư phụ nàng gọi đi bế quan tu luyện đột phá Nguyên Anh trung kì không thể chậm trễ , hai người không nỡ cách xa nhau.

-Đây là quà mà mẹ chồng tặng cho nàng dâu, nếu nàng đồng ý gả cho ta thì đeo nó vào để chứng tỏ nàng đã là người của Trần Phong ta.

Lúc hai người chẩn bị tách ra , Trần Phong lấy ra một cái vòng tay màu vàng , đưa cho Hạ Ức Mộng đây là lễ vật mà mẫu thân hắn dặn dò nếu là con dâu thì phải đeo vào , nên mỗi cái nữ nhân hắn đã quyết định thu vào đều tặng cho các nàng một cái.

-A cái này , đây là pháp bảo hỗ trợ tu luyện , là là của mẫu thân ngươi chỉ cho con dâu đeo à?

-Đúng vậy , chỉ có nữ nhân của ta mới có.

Trần Phong thật thà đáp, nhưng hắn ngu ở chỗ không biết Trần Mộng Kỳ cũng đang đeo một cái giống vậy.

Hạ Ức Mộng nhìn cái vòng tay cũng khá lúng túng , lúc trước nàng cũng thấy Trần Mộng Kỳ đeo một cái , nhưng nếu chỉ là cho nàng dâu vậy Trần Mộng Kỳ sao lại đeo không phải nàng là tỷ tỷ của hắn sao.

Hạ Ức Mộng tuy nghi hoặc nhưng không nói gì , cuối cùng cũng thẹn thùng đỏ mặt lấy chiếc vòng đeo vào tay , rồi xấu hổ cắm đầu chạy mất tích.

Trần Phong thấy bộ dáng nàng cười đắc ý , hắn không biết nhờ tỷ tỷ Trần Mộng Kỳ tốn sức châm dầu thổi lửa, mà giúp hắn lừa thêm được một nàng dâu , nếu hắn biết không chừng sẽ biến thành chó sói hú dài vì hưng phấn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!