Chương 37: Vạn Kiếm Quy Tông

Lúc này Trần Phong cùng Hạ Ức Mộng rời khỏi thành , hướng về Cự Kiếm Môn mà phi hành, theo hắn nghĩ những tên nhị thế tổ này sẽ không dễ dàng bỏ qua.... Vù".. vù.

Lúc này cả hai đang đi qua một đoạn đường vắng , đã cách tòa thành vài dặm , rốt cục đúng như suy nghĩ của hắn , phía sau một trận gió lạnh cuồn cuộn hướng về Trần Phong cùng Hạ Ức Mộng đập tới , để cho hai người dừng bước lại , rốt cục có người xuất hiện.

Phía trước, có ba đạo bóng người song song mà đứng tu vi toàn bộ là Hóa Thần trung kì , bọn họ đứng chắp tay đứng giữ hư không, trên người đều lộ ra từng đạo từng đạo mãnh liệt hàn ý , lúc nhìn về hướng Trần Phong hai người , con mắt của bọn họ lóe ra hàn mang trêu tức.

-Hai vị , các ngươi chuẩn bị đi nơi nào?

Đột nhiên, không trung một đạo trêu tức tiếng vang lên , Trần Phong nhìn về phía sau không ai khác là Lữ Hàn Phi và Tiêu Ngọc Sương cùng năm tên cường giả Hóa Thần sơ kì.

-Nàng thả lòng tâm thần , ta bảo vệ nàng an toàn.

-Ừm.. ngươi phải cẩn thận.

Trần Phong cũng cảm thấy không ổn rồi , toàn bộ đều là cường giả Hóa Thần Kỳ , riêng tên Lữ Hàn Phi đã là Hóa Thần hậu kì , hắn cũng không có nắm chắc đánh bại tất cả , hiện tại hắn chỉ là Nguyên Anh hậu kì , còn Hạ Ức Mộng bên cạnh nàng chỉ vừa đột phá Nguyên Anh , nên phải thu nàng vào Cửu Tôn Tháp , hắn mới yên tâm sáng khoái đánh một trận

-Này này , tên xú nam nhân, ngươi đem tiện nhân kia đi đâu , trả lại vòng cổ trân châu cho ta.

Tiêu Ngọc Sương vừa đến thấy Hạ Ức Mộng đang đeo cái vòng cổ nàng thích tự nhiên biến mất , nàng căm tức nhìn về Trần Phong hai mắt như phun ra lửa , nàng ở trong tông môn là lá ngọc cành vàng , muốn gì cũng được , nào ngờ đi tới đây đồ yêu thích loại bị đoạt bảo sao không tức.

-Câm mồm , tiện nữ nhân đừng để lão tử bắt được , nếu lọt vào tay lão tử ta không hiếp ngươi nằm liệt giường ta không phải Trần Phong.

Tất cả điều này do nàng ta mang lại , nếu bắt được Trần Phong thề phải dạy dỗ cho một bài học , nàng chưa làm gì quá đáng tội không đáng chết , chỉ là mồm miệng ác độc nên hắn nghĩ sẽ không giết nàng ta , hắn cũng không có nhẫn tâm đi giết nữ nhân

Nghe Tiêu Ngọc Sương mắng Trần Phong càng thêm tức giận , vì sao nàng cùng Hạ Ức Mộng là nữ nhân mà một cái chanh chua một cái thiện lương như vậy.

-Ngươi.. ngươi đồ vô sỉ , hạ lưu.

Tiêu Ngọc Sương bao giờ chịu qua nhục nhã như vậy , nghe hắn mắng ác độc như vậy nàng tức giận tay run run sắc mặt đỏ bừng chỉ vào Trần Phong.

-Chậc chậc! không ngờ ngươi cũng có pháp bảo chứa vật sống , khà khà xem hôm nay bổn thiếu gia có lời.

Lữ Hàn Phi nào quan tâm đến Tiêu Ngọc Sương nữa , hắn nhìn Hạ Ức Mộng tự nhiên tiêu thất , hơi sửng sốt một chút nhưng lập tức tạch lưỡi cười ha ha , không gian trữ vật không thể nào chứa vật sống , hắn từng nghe qua những không gian trữ vật chứa được vật sống đều là bảo bối vô giá , có tiền cũng không mua được.

Nếu hắn có được kiện bảo vật đó , nhìn thấy nữ nhân thuận mắt có thể bắt về mang theo tất cả bên cạnh , ngày đêm hưởng lạc mà không ai phát hiện thì tuyệt vời biết bao nhiêu , nghĩ tới đây trong mắt hắn bắn ra dục vọng tham lam không hề che dấu.

-Tiểu tử giao ra bảo vật không gian và nữ nhân kia , hôm nay bổn thiếu gia cho ngươi chết toàn thây.

Những tên khác đều cười lạnh nhìn vào Trần Phong , phảng phất đã đem hắn trở thành con dê đang đợi làm thịt.

Trần Phong nơi nào còn có thể không hiểu ý tứ của bọn họ , hắn lấy ra Ám Dạ Phần Thiên Kiếm gác trên vai , một mặt nghiêm nghị nhìn đám người , chiến ý bắt đầu thiếu đốt , đây là lần đầu hắn đối địch với nhiều người như vậy , phải chiến một trận mới được , nếu hắn muốn bỏ chạy thì không ai đuổi kịp.

-Muốn đánh thì bước lên , nói nhiều như vậy làm gì.

Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Trần Phong, Lữ Hàn Phi nụ cười trên mặt không khỏi càng tăng lên, hắn nghĩ tên này đang sợ hãi , một khi chém chết tên này hắn sẽ có được kiện bảo vật kia , hắn chỉ vào Trần Phong khinh thường nói

-Trần Phong, ngươi làm sao cũng không nghĩ tới ngươi sẽ đối mặt ta đi, ngươi tuy rằng thiên phú yêu nghiệt , thế nhưng so với ta ngươi kém quá xa quá xa, nhưng ngươi dám đắc tội ta , nếu ta động thủ sẽ làm bẩn tay, bởi vì ngươi chỉ là một con giun dế trong mắt ta mà thôi , tất cả cùng lên phế tứ chi hắn là được rồi.

-Thiếu gia ngươi yên tâm một Nguyên Anh nho nhỏ mà thôi , cần gì tất cả chúng ta lên , một mình A Tam lên là đủ , haha một tiểu tử chưa dứt sữa cũng chính diện khiêu chiến bọn ta , thật là không biết sống chết.

Một tên cường giả bước ra khinh thường nói , tu vi Hóa Thần trung kì bạo phát tùy ý vung ra một chưởng đánh tới Trần Phong.

-Đây là các ngươi tự tìm đường chết , vốn ta không muốn gây sự , nhưng phiền phức lại đưa tới cửa vậy để , nếu ngại sống lâu hôm nay ta sẽ thành toàn cho các ngươi.

-Tịch Diệt Tam Thiên.

-Đệ nhị thức , Diệt Sinh Linh.

Thoại âm vừa rơi xuống Trần Phong nhếch môi cười một tiếng , Ám Dạ Phần Thiên Kiếm chém ra một luồng kiếm quang , toàn thân hắn kích khởi Đế Văn , Trần Phong biết đối với một tên Hóa Thần trung kì không nên khinh thường , nên chiêu này hắn muốn sử dụng toàn lực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!