---Trung Châu , Thiên Thánh Cung
Đây là một trong những thế lực đứng đầu đại lục , bọn họ chuyên tu âm luật và linh hồn lực , khả năng vượt cấp chiến đấu là chuyện dễ dàng , nhưng phòng ngự yếu không khác các tu sĩ bình tường , đây là lý do bọn họ chỉ đứng sau Đan Tông và Vạn Kim Các
Thiên Thánh Cung cũng được truyền thừa từ thời Đại Lục Thiên Nguyên còn nguyên khối , nghe nói có cường giả nữa bước Chân Tiên Cảnh tọa trấn , nước sâu không thể dò , nên toàn thể Thiên Nguyên Đại Lục không ai dám trêu chọc.
Nơi này đại thụ như rừng , những ngọn núi cao chọc trời quanh phương viên vài dặm vắng vẻ không một bóng người , phía trên đỉnh núi tiên vân lượn lờ , xuyên qua làn mây ở giữa ngọn núi xuất hiện một đình đài lâu các , trông như là nhân gian tiên cảnh.
Trong đình viện , có một nữ tử ước chừng hai mươi bốn , hai mươi lăm tuổi, hàng lông mày lá liễu, trong ánh mắt là một màn thủy vụ, bắn ra làn thu ba duyên dáng yêu kiều, vóc người cao gầy nóng bỏng , đôi song phong căng tròn ngạo nghễ và thêm khuôn mặt tuyệt sắc yêu diễm mà lại yếu đuối.
Khóe miệng nàng hé mở một nụ cười yếu ớt lạnh nhạt, như có như không đọng ở khóe môi , giữa hai hàng lông mày là vẻ bi thương nhàn nhạt, khiến cho nàng tăng thêm vài phần kiều nhược, làm cho người ta vừa nhìn đã có một loại cảm giác đau lòng, trong lòng bồi hồi không dứt.
Nàng đang ngồi trên một cái ghế đá , trước mặt là cái bàn có đặt một cây Cổ Cầm , từng ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp lướt qua những dây đàn , phát ra những âm thanh trầm bổng , đầu ngóng về phương xa tựa hồ như đang nhìn về cố hương.
-Nguyệt Cầm , con có sao không?
Trong hư không , một tuyệt đại giai nhân không một tiếng động lặng yên xuất hiện sau lưng nử tử nọ , nàng một thân bạch sắc cung trang cao quý , dáng người và dung mạo thì không còn gì có thể tả cứ như là Thần Nữ , cao quý thánh khiết làm cho ai cũng sinh ra lòng kính ngưỡng.
-Sư phụ , có lẽ ta nên đi khắp nơi lịch luyện một phen.
Nử tử ngừng tiếng đàn , ôn hòa trả lời vị mỹ nữ cung trang kia , nàng không ai khác là Thiên Nguyệt Cầm , Thánh nữ của Thiên Thánh Cung , tu luyện một trăm năm cũng vừa đột phá tiến vào Đại Thừa Kỳ.
Nàng được mọi người công nhận là thiên tài bậc nhất Thiên Nguyên Đại Lục , từ nhỏ nàng được Thiên Nhược Tuyết , Cung chủ của Thiên Thánh Cung mang về làm đệ tử thân truyền , nàng được Thiên Nhược Tuyết dốc lòng thương yêu và bồi dưỡng , tình cảm còn thân hơn cả thân sinh.
Cũng từ hơn tháng trước , U Nguyên Bí Cảnh cách 100 năm cấm chế suy yếu mở ra một lần , nó được liệt vào Tứ Đại Cấm Địa của Trung Châu tuy rất nguy hiểm , nhưng kèm theo có là vô số cơ duyên truyền thừa từ hàng vạn năm qua còn chôn dấu.
Vì vậy vô số thế lực cử người tiến vào U Nguyên Bí Cảnh , Thiên Thánh Cung cũng không ngoại lệ , Thiên Nguyệt Cầm mang theo đoàn đội tiến vào bí cảnh tìm tới cơ duyên , cũng tìm ra không ít thứ tốt.
Nhưng không may đụng phải một đầu Yêu Thú vừa đột phá Cửu Cấp đang trông chừng một cây linh dược quý hiếm , đoàn đội của Thiên Nguyệt Cầm mang theo đều bị chém giết hơn nữa , có chạy cũng không thoát.
Thiên Thánh Cung chủ tu âm luật và Linh Hồn , bất đắc dĩ Thiên Nguyệt Cầm sử dụng bí pháp cấm kỵ , nâng cường độ Linh Hồn Lực từ Thất Tinh Cảnh lên tới Bát Hoang Cảnh , sau từng tiếng đàn vang vọng kèm theo là sóng Linh Hồn công kích , đầu Cửu Cấp Yêu Thú đã bị nàng giết chết.
Nhưng cái giá phải ra là Linh Hồn nàng rơi vào trạng thái suy yếu , có thể tan rã bất cứ lúc nào , cả đoàn đội chỉ còn lại một nữa đành đưa Thiên Nguyệt Cầm tìm lối ra của bí cảnh trở về Thiên Thánh Cung cứu chữa.
Về tới Thiên Thánh Cung , vô số bảo vật tẩm bổ linh hồn được các cao tầng cho nàng phục dụng , nhưng kết quả cuối cùng là Linh Hồn Bài của nàng cũng vỡ vụn.
Nhưng ngay sau đó , nàng đã tỉnh lại không có một chút suy yếu làm cả Thiên Thánh Cung sôi trào , cùng từ lúc Thiên Nguyệt Cầm tỉnh lại , tính tình biến đổi rõ rệt , nàng càng trầm mặc ít nói , lúc nào cũng muốn yên tĩnh , ngồi đánh đàn một mình , đôi mắt u sầu trông về phương xa , không còn điên cuồng tu luyện như trước.
Thiên Thánh Cung cũng không ai suy nghĩ nhiều , sợ là nàng linh hồn trọng trương nặng sinh ra dị biến , nên tính cách thay đổi một tí thôi , nên ai cũng không dám nói gì.
-Nếu đã như vậy , ta cũng không cấm cản , con cứ đi tìm mục tiêu của mình , nhớ lấy còn có một người vừa là sư và là mẹ đang chờ ngươi.
Thiên Nhược Tuyết u oán thở dài , nàng cũng không biết Thiên Nguyệt Cầm sau khi tỉnh lại đã trải qua cái gì , lúc nào cũng u sầu nhìn về phương xa , hỏi thì không nói nàng cũng hết cách , thôi thì cho nàng đi ra ngoài sẽ giảm bớt thì sao.
-Đa tạ sư phụ thành toàn , khi nào con tìm được thứ mình muốn con sẽ trở về.
Thiên Nguyệt Cầm nói xong cầm lên cây Cổ Cầm xé rách hư không biến mất , trong hư không khóe miệng nàng câu ra một nụ cười rạng rỡ thì thầm.
-Phong chờ ta , dù có cách biệt phương trời ta cũng sẽ tìm ra ngươi.
x.
Xi! Chuyện gì đây? không lẽ có người đang nói xấu ta? Trần Phong vừa định dẫn hai nữ đi về thì hắc hơi một cái , phải biết từ khi Trúc Cơ thì tong cơ thể tu sĩ sẽ bài trừ tạp chất , không thể nào gây ra phản ứng như vậy , điều này làm Trần Phong khó hiểu nên nghĩ hẵn là ai đó đang chữi mình.
-Trần sư đệ , chờ ta với!.
Dương Vũ Phi vừa ra khỏi cửa Chấp Pháp Điện thì thấy đoàn người chuẩn bị rời đi , hắn nhanh chóng tiến lại chào hỏi.
-Ồ , Hạ sư muội cùng tiểu Huyên cũng ở đây sao? các ngươi định đi đâu đấy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!