-Có thể, chỉ cần các ngươi không rời ta, ta có thể bảo vệ các ngươi an toàn.
Trần Phong gật đầu nói.
-Đa tạ Trần huynh!!
Lăng Hư đại hỉ, gặp Trần Phong đáp ứng bảo vệ chu toàn, Lăng Hư liền kín đáo lấy ra một túi vải nhỏ đưa cho Trần Phong.
Hắn cũng biết , trên thế giới này không ai tự nhiên tốt cả, Trần Phong nguyện ý giúp đỡ hai huynh muội thì tám chín phần mười cũng vì món bảo vật này.
Nhưng Lăng Hư hắn cũng biết được, Trần Phong đáng để tín nhiệm, càng không phải người xấu.
Trần Phong xuất hiện, Lăng Hư như thấy được một ngọn cỏ cứu mạng, hắn nhìn ra Trần Phong cường đại, coi Trần Phong thành cây cỏ cứu mạng cho hai huynh muội mình.
-Đây là gì?
Trần Phong cố ý dò hỏi.
-Là một tấm tàng bảo đồ, trước khi gia gia ta chết đã căn dặn phải bảo vệ nó thật kỹ, chờ sau này tu luyện thành cường giả thì dựa theo nó mà đi tìm lấy bảo tàng.
-Về phần lai lịch và bảo tàng có gì ta không được biết, cũng bởi vì cái này mà toàn gia ta bị diệt, ta thấy ta không đủ năng lực để đi tìm nó, chi bằng nhờ huynh hoàn thành.
Lăng Hư bi thương truyền âm nói.
-Yên tâm, từ đây tới Trung Châu ta sẽ bảo vệ hai người an toàn.
Trần Phong gật đầu nói.
Đúng lúc này, Trần Phong cảm nhận có một vài ánh mắt nhìn về phía này, Trần Phong ngước đầu nhìn lại thì gặp tên Cẩm bào nam tử đang cùng đám người lạ mặt đang nhìn hắn.
-Có chuyện gì sao?
Trần Phong không cảm xúc mà hỏi, hai huynh muội Lăng Hư , Lăng Thanh cảm thấy bất an, đứng sau lưng Trần Phong.
Đặt biệt là Lăng Thanh , nàng chỉ là tiểu hài tử, cho dù có ngốc , bị một số người nhìn chằm chằm liền sinh ra sợ hãi.
-Không có gì a , ta chỉ hiếu kỳ tại sao mọi người đều đưa lên Linh Thạch, mà ba người các ngươi chỉ nộp lên 2000 Linh Thạch.
Tên cẩm bảo nam tử mở miệng nói, hắn tên là Trình Khôn một đệ tử nội môn của Đan Tông , tu vi Hợp Thể sơ kỳ , lúc trước cũng chính tên này dẫn Trần Phong lên thuyền.
Trần Phong lắc đầu, hiện tại hắn không có thời gian nói nhảm với đám người này, hắn còn phải về nghiên cứu đồ vật trong tay.
Gặp Trần Phong không thèm để lời nói của mình vào trong tai, ý định xoay người bước đi, Trình Khôn sắc mặt liền đen xuống.
-Đứng lại , ngươi có ý gì ?
Trình Khôn trầm giọng quát để gần vạn người ở đây im lặng.
-Có ý gì ? các ngươi có ý gì ta liền có ý đó!!
Trần Phong dừng bước xoay người, ánh mắt đầy sát cơ khóa chặt đám người, hắn cũng nhịn mấy tên đệ tử Đan Tông này từ khi lên thuyền.
Tu luyện Đế Thiên Quyết , hắn không thể cho bất kỳ ai đè đầu cưỡi cổ , kiêu căng khó thuần là bản tính của hắn, dù có bỏ ra đại giới cũng phải diệt đối phương.
Với lại hắn muốn giết gà dọa khỉ, để cho đám người đánh chủ ý lên bọn họ phải thu lại vuốt chó...
-Ngươi cái này là muốn chết sao?
Trình Khôn sát cơ trong mắt phun trào, đối với Trần Phong, hắn tựa hồ cũng nhịn rất lâu, rốt cục sắp không nhịn được nữa, muốn động thủ giáo huấn tiểu tử này một trận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!