Chương 43: Thay người

Dịch: CP88

Thi Điềm không phải lộ mặt trên màn hình nên cái mặt này của cô cũng không cần ném.

Quan trọng là Kỷ Diệc Hoành đang ngồi trước camera, và vẻ mặt đó của anh dĩ nhiên không giấu đi đâu được. Thi Điềm cúi thấp đầu không dám nhìn anh, vừa rồi lẽ ra cô nên vờ như không nhìn thấy câu hỏi này, mà lạ hơn là lúc cô bật thốt lên cũng không có xem xét đến ý nghĩa của nó.

Được rồi, đào ra một cái hố lớn như vậy, chính là muốn chôn sống Kỷ Diệc Hoành bên trong đây mà.

Cậu thanh niên ho nhẹ một cái lấy lại giọng, Thi Điềm nhìn chằm chằm khu bình luận.

"Câu hỏi này là ai hỏi vậy? Khá lắm!"

"Chị em nào lại gan to lớn mật như vậy? Không sợ bị block hả?"

"Mị cũng muốn xem......"

Thi Điềm chậm chạp kéo xuống, cuối cùng dứt khoát tự che kín mặt mình.

Kỷ Diệc Hoành nhìn chằm chằm điện thoại, "Cậu cẩn thận nhìn lại xem người ta hỏi gì đây hả?"

Thi Điềm đinh ninh con mắt mình không có vấn đề, "Nếu không trực tiếp chuyển sang câu hỏi tiếp theo đi?"

"Người ta là hỏi có thể xem Phách Cáp trực tiếp trên này không, Phách Cáp là con chó tôi nuôi ở nhà."

Thi Điềm kinh ngạc ngẩng đầu, cô mới không tin ấy. Cô kéo lại phần bình luận, tìm được người đặt câu hỏi kia, khuôn mặt nhỏ lập tức méo xệch. Thiên a! Đúng là Phách Cáp, đâu ra phách phách chứ?

"Mọi người muốn thì có thể vào weibo xem, tìm những ảnh đã đăng trước đó. Lúc trước tôi từng chụp ảnh mặt Phách Cáp rồi."

Nhưng lúc này đâu còn ai quan tâm đến chú chó nhỏ kia nữa.

Khu bình luận lần thứ hai bị oanh tạc, "Tiểu ca ca, trợ lý của anh thật lợi hại."

"Chắc chắn là vì có lòng riêng nha!"

Thi Điềm không dám nói thêm gì nữa, dùng chân đá Kỷ Diệc Hoành một cái, ra hiệu cho anh mau giải quyết đi.

Kỷ Diệc Hoành thấy vậy thì nhanh chóng chuyển chủ đề về chơi game, lúc này Thi Điềm cũng không còn tâm tư quản anh nữa, cho anh muốn làm sao thì làm.

Bên trong phòng học của tầng ba, Quý Nguyên Thanh đang nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, Tống Linh Linh ngồi bên cạnh tức giận đến mức khuôn mặt tái mét, "Quá có tâm cơ! Đúng là để cho cậu ta lộng hành quá rồi! Nhất định là cậu ta cố ý!"

"Lúc livestream nói ra câu này có phải rất không thích hợp không?" Quý Nguyên Thanh lên tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ ôn nhu.

"Đương nhiên, đây còn không phải là ném mặt mũi của Đông Đại chúng ta cho chó ăn rồi sao?"

Tầm mắt của Quý Nguyên Thanh vẫn dừng lại trên khu bình luận, "Có thể cậu ấy không cố ý thật. Livestream đôi khi cũng có lúc căng thẳng, lỡ lời nói ra vài câu cũng không tránh được, có thể là nhìn nhầm."

"Nguyên Thanh, sao cậu lại ngây thơ đơn thuần như vậy chứ? Thủ đoạn của Thi Điềm cậu còn không hiểu sao? Lúc trước là lạt mềm buộc chặt, bây giờ lại muốn gần quan được ban lộc. Mình thấy còn tiếp tục như vậy, Kỷ Diệc Hoành nhất định không thể chống đỡ được. Một đứa con gái lại bất chấp mặt mũi của cậu ấy mà nói ra lời như vậy, đây...... đây rõ ràng là chiêu trò câu dẫn!"

Quý Nguyên Thanh đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu cho cô ta im lặng, "Đừng nói nữa."

"Cậu ta có gan làm, không lẽ chúng ta lại không thể chỉ trích?"

"Thầy Nghiêm chắc là sẽ không có thời gian xem buổi livestream này, cậu nói nhỏ một chút, ngộ nhỡ truyền vào tai thầy ấy thì không tốt đâu."

Tống Linh Linh đột nhiên như bừng tỉnh, Quý Nguyên Thanh không nói chuyện với cô ta nữa, Kỷ Diệc Hoành bình thường ít nói chuyện với cô ta, cũng chỉ những lúc như thế này mới có thể gặp được Kỷ Diệc Hoành.

Buổi chiều, lúc Nghiêm lão sư ra khỏi văn phòng chuẩn bị đi dạy đã thấy Tống Linh Linh chờ sẵn ngoài cửa, "Thầy Nghiêm."

"Tìm tôi có việc?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!