Dịch: CP88
Thi Điềm vừa mới đánh nhau với người ta một trận, trong lòng vốn đã không thoải mái chút nào, vậy mà bây giờ còn phải đứng đây nghe Kỷ Diệc Hoành giáo huấn.
Cậu thiếu niên xoay người đi ra ngoài hai bước, Thi Điềm cũng nhấc chân chuẩn bị trở về ký túc xá.
"Lại đây."
Trên mặt cô mơ hồ còn đau, Thi Điềm thấy Kỷ Diệc Hoành đã xoay người, đang nhìn mình chằm chằm.
"Có chuyện gì?" Đừng có nói là cô thật sự phải vác theo cái mặt sứt sẹo này đi ra ngoài đấy nhé?
"Đến cửa hàng đồ nướng đó một chuyến."
"Hả? Vì sao?"
Kỷ Diệc Hoành giục cô, "Mau lên."
"Nhưng ký túc xá sắp đóng cửa rồi."
"Cậu không sợ mấy người kia tìm đến trường? Đánh nhau không phải chuyện nhỏ, đến lúc đó nhà trường kỷ luật cậu thì muốn khóc cũng không kịp."
Thi Điềm vốn đã lo sợ chuyện đó từ khi kết thúc, lúc nóng máu ra tay thật sự không nghĩ được nhiều, sau đó càng nghĩ lại càng sợ. Những người kia chắc chắn không phải sinh viên, đến lúc đó làm ồn ào lên, cô và Hàn Lăng Dương không phải sẽ chịu thiệt thòi nhiều hơn sao?
Cô ngoan ngoãn đi theo sau Kỷ Diệc Hoành, ngoan ngoãn đưa anh đến cửa hàng đồ nướng kia. Thi Điềm ngó đầu vào nhìn quanh quất, "Ông chủ còn đang ở trong, đi thôi."
Kỷ Diệc Hoành tiến lên, kéo cô sang bên cạnh, "Cậu đứng ngoài này chờ tôi."
"Mình cùng vào với cậu."
"Không cần."
Thi Điềm nhìn anh đi vào rồi đóng cửa lại, cô chờ ở bên ngoài khoảng 2, 3 phút, còn đang do dự có nên đi vào không thì nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng nói chuyện.
"Chính là ở đó, không biết đã chạy chưa!"
"Chạy cũng phải tìm cho ra, nhìn là biết chúng nó học ở trường nào đó gần đây thôi......"
Thi Điềm vội ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy mấy người hôm nay bị đánh tan tác đang bước tới, phía sau còn dẫn theo đồng bọn. Cô sợ đến mức chân như được bôi thêm dầu, đẩy cánh cửa của cửa hàng đồ nướng ra rồi cắm đầu cắm cổ chạy vào trong, "Không hay rồi không hay rồi, bọn họ đến!"
Kỷ Diệc Hoành và ông chủ đang nói chuyện, Thi Điềm dùng sức giữ cửa, "Mau lên, mau khóa cửa lại."
"Ai đến cơ?" Ông chủ hỏi.
"Mấy người vừa đánh nhau kia, còn dẫn theo một đám người nữa đến."
"Tôi -------" ông chủ cũng không có thời gian mà mắng người, "Mấy người đúng là rắp tâm muốn phá nát cái cửa hàng nhỏ của tôi mà."
Kỷ Diệc Hoành bước nhanh về phía trước rồi kéo Thi Điềm ra, chỉ sợ lát nữa người ta đẩy mạnh cửa đi vào rồi làm thương cô. Thi Điềm ôm chặt cánh tay anh muốn kéo anh cùng trốn vào bếp, đám người kia vừa nhìn liền biết không phải hạng tốt lành gì, hôm nay xem ra sẽ xảy ra chuyện lớn rồi.
Cánh cửa bị đẩy ra, cô gái đánh nhau với Thi Điềm liếc mắt một cái liền nhận ra cô, "Vẫn còn ở đây!"
"Mấy người muốn làm gì?" Thi Điềm căng thẳng hỏi.
"Tên tiểu tử kia đâu?" Hàn Lăng Dương ngay từ lúc bắt đầu đã điên cuồng đánh ông ta cho sao bay đầy đầu, tên đàn ông cầm đầu sẽ không nhận nhầm người.
Thi Điềm trốn sau lưng Kỷ Diệc Hoành, bàn tay nhỏ túm lấy một góc áo anh. Nơi này chỉ có một cánh cửa duy nhất, bọn họ có thể chạy trốn kiểu gì đây?
Ông chủ cũng muốn dàn xếp ổn thỏa cho yên chuyện, liền tiến lên khuyên can, "Tổn hại gì đó bọn họ đều đã đền tiền cả rồi. Bỏ đi bỏ đi, làm lớn chuyện lên cũng không có lợi cho ai."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!