Chương 4: Em là tiểu tâm can của anh

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Trên sân tập cực kỳ tối, Thi Điềm không nhìn rõ con đường phía trước, cô cuống quýt xin lỗi. "Xin lỗi, xin lỗi nhé."

Vừa rồi coca còn đổ cả vào mũi Kỷ Diệc Hoành, hiện tại chóp mũi xót kinh khủng. Người này thật buồn cười, gấp gáp như vậy là sợ anh chạy mất sao?

Mà rõ ràng anh cho cô lì xì cơ mà.

Kỷ Diệc Hoành bị nghẹn không nói ra lời, Thi Điềm muốn vỗ lưng cho anh, thầm nghĩ bình thường mấy đứa trẻ bị sặc không phải người lớn toàn vỗ lưng cho đấy sao? Trước mắt không rõ ràng lắm, nhưng cô đại khái xác định được vị trí của Kỷ Diệc Hoành, liền đưa tay đập tới, không ngờ vậy mà đập trúng gáy anh.

Thi Điềm đập xong lập tức nhận ra, bàn tay không khỏi mò tới mái tóc vừa mềm lại vừa dày kia xác nhận lại.

Gió lạnh thổi bên tai dường như ngừng lại trong khoảnh khắc, thế nào bầu không khí tự nhiên trở nên quỷ dị thế nhỉ?

Thời tiết hôm nay rõ ràng rất nóng nực, thế nhưng sau lưng Thi Điềm đã nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, cô nghe được Kỷ Diệc Hoành hắng giọng một cái.

"Cái kia....... mình đi trước." Cô bỏ lại một câu đó rồi quay lưng bỏ chạy, cô hoàn toàn không sợ mình nhìn không rõ con đường phía trước, ngã thì bò dậy chạy tiếp, dù sao vẫn tốt hơn là ở lại đây.

Hốt hoảng chạy về ký túc xá, Thi Điềm đóng sầm cửa lại, Tưởng Tư Nam là người đầu tiên nhổm người dậy. "Mua được kem không?"

"Có đây." Thi Điềm đáp nhanh, đưa chiếc túi trong tay cho cô ấy. "Đều ở trong."

"Quá tuyệt!" Tưởng Tư Nam nhận lấy, cầm kem ra, "Ôi ôi, sao lại chảy hết cả rồi thế này?"

"Không thể nào, từ căn tin về đây có một đoạn ngắn."

"Sư tử nhỏ, có phải cậu lén lút chạy đi hẹn hò với nam sinh nào hay không?"

Thi Điềm chột dạ lắc đầu liên tục, "Không có không có, tủ lạnh trong đó hỏng rồi, vừa mới sửa được thôi. Mình nghĩ chảy rồi vẫn ăn được, dù sao còn hơn là để mấy cậu thèm đến mất ngủ."

"Thật không?" Chu Tiểu Ngọc cầm que kem săm soi một lượt, "Như nước vậy đó, cậu qua đây mà xem."

"Vậy thì cậu cứ coi như đang húp nước đi, chè kem." Thi Điềm nói xong, đi thẳng về giường.

Cô cầm điện thoại, vốn là muốn đọc truyện, ma xui quỷ khiến thế nào ngón tay lại mở wechat ra, trên cùng trò chuyện là Kỷ Diệc Hoành, ảnh chân dung là một chú chó husky.

Thi Điềm nhìn tên tài khoản của anh một lần nữa, thật sự không nhịn được cười rộ lên, Tưởng Tư Nam cau mày nhìn sang, "Không đúng, biểu hiện rất quái lạ. Có phải lòng xuân đã rạo rực rồi không."

"Rạo rực cái đầu cậu ấy." Thi Điềm xoay người không để ý đến cô ấy.

Cuộc sống huấn luyện quân sự thật nhạt nhẽo, hơn nữa sóng ở đây còn rất kém, gửi mấy cái tin nhắn còn được, muốn xem phim thì với cái tốc độ mạng này thật sự khiến người ta phải hoài nghi nhân sinh.

Sau khi ký túc xá tắt điện, Thi Điềm đặt điện thoại xuống rồi đi ngủ, huấn luyện quân sự thật sự quá tốn thể lực, nghĩ đến chạy bộ sáng ngày mai Thi Điềm liền đau lòng không thôi.

Vừa mới nhắm mắt lại, Thi Điềm bỗng bật thốt lên: "Mấy cậu nói xem, đêm nay có thể sẽ có tập hợp khẩn cấp không?"

"Cái miệng quạ đen nhà cậu, mau câm miệng đi!"

Thi Điềm ngoan ngoãn im lặng, không lâu sau thì tiến vào mộng đẹp.

Cô mơ thấy mình đang ăn khoai tây chiên, thế nhưng vừa mới đưa đến bên mép thì đã bị người ta giật mất. Cô không cam lòng, kiên nhẫn lấy những miếng khác, thế nhưng miếng nào cũng không thể thoát khỏi, cô bị tức phát khóc, liền túm chặt người kia đưa đến trước mặt mình, phát hiện ra vậy mà lại là Kỷ Diệc Hoành.

Nửa đêm, tiếng còi báo động vang lên từ bốn phía, Thi Điềm còn đang ngủ đến mơ mơ màng màng, giọng của Tưởng Tư Nam đã sang sảng bên tai, "Tập hợp khẩn cấp, tập hợp khẩn cấp! Dậy mau, đừng ngủ nữa, nhanh mặc quần áo đi!"

Thi Điềm hốt hoảng mở mắt, ngồi phắt dậy, nắm lấy quân trang đặt cuối giường nhanh chóng mặc vào. Trong ký túc xá tối đen, đèn cũng không bật, trong đầu Thi Điềm đều là trống rỗng, mà Tưởng Tư Nam ở phía bên kia còn đang la ó: "Chỉ còn 3 phút thôi, vượt qua thời gian quy định là thảm đó, mau, mau!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!