Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Vẻ mặt của Thi Điềm chính là kiểu không phải sợ bất luận một kẻ nào hết, chỉ thiếu chưa giương nanh múa vuốt mà thôi, nhưng mà lời của Kỷ đại thần nói không thể không nghe, cô còn phải giữ cái chỗ dựa là anh nữa đây.
Thi Điềm đi đến bên cạnh Kỷ Diệc Hoành, Kỷ Diệc Hoành ngồi xuống ghế dành cho chủ tịch, Vương Tăng đứng bên cạnh thấy Thi Điềm còn đứng, liền kéo một cái ghế nhét vào bên cạnh Kỷ Diệc Hoành. Thi Điềm cũng không khách khí, nói cảm ơn rồi ngồi xuống.
Hiện tại đã không có ai dám mở miệng nói chuyện, nhưng bầu không khí cũng không thể cứ căng thẳng mãi như vậy được, Vương Tăng không thể làm gì khác là đứng ra hòa giải, "Cũng chỉ là một tờ đơn bị mất mà thôi, viết lại một tờ khác là được."
"Quý hội trưởng nói thời gian đã hết, đến hôm nay sẽ không còn hiệu lực nữa." Nếu không Thi Điềm còn cần phải nôn nóng như vậy sao?
"Đúng là có quy định đó, nhưng tình huống lần này đặc biệt, như vậy đi, cậu viết lại một tờ đơn khác, sau đó mình sẽ trực tiếp đưa cậu qua chỗ lão sư nộp." Phó chủ tịch cũng đã tự mình kê ra một bậc thang, Thi Điềm sao có thể không bò xuống chứ, cô vừa muốn đồng ý, Kỷ Diệc Hoành đã đá chân cô một cái.
Thi Điềm ngoan ngoãn nuốt hai chữ đã đến bên miệng về bụng.
"Đơn xin gia nhập đã đến tay cô, vì sao lại không thấy?" Kỷ Diệc Hoành hiển nhiên không định cứ như vậy nhân nhượng cho qua chuyện.
Tống Linh Linh đối mặt với ánh mắt dò xét của mọi người, mặt đỏ bừng lên, trong lòng bàn tay đã nổi lên một tầng mồ hôi, "Có lẽ cậu ấy đã nhớ nhầm, mình thật sự không cầm."
"Không phải cô thật sự muốn tôi phải đi kiểm tra camera giám sát đấy chứ? Đến lúc đó càng khó mà bỏ qua rồi."
Quý Nguyên Thanh nhìn sang Tống Linh Linh, Kỷ Diệc Hoành một khi đã nói thì nhất định làm được, Tống Linh Linh sợ là sẽ không còn mặt mũi nào. Mà Tống Linh Linh thì làm thế nào cũng không ngờ được Kỷ Diệc Hoành sẽ vì Thi Điềm mà nói đến mức muốn đi kiểm tra camera giám sát.
Hiện tại còn mạnh miệng e là không có bất kỳ lợi ích gì.
"Đúng...... xin lỗi, có lẽ mình đã không cẩn thận làm rơi mất đâu đó rồi."
Rõ ràng là cố ý mà vẫn có thể mặt dày nói ra không cẩn thận, người như vậy thật đáng sợ.
Người trong phòng vẫn không có ai dám mở miệng, Vương Tăng cười gượng hai tiếng, "Vậy thì bù lại một tờ khác đi, sau này mọi người đều cùng làm việc với nhau cả, chuyện này cứ như vậy cho qua nhé? Được không?"
Vương Tăng hỏi ý kiến Thi Điềm.
Cô là người mới, sau này nếu còn muốn lăn lộn trong hội sinh viên này thì hẳn là có thể phân biệt được nặng nhẹ chứ?
Tống Linh Linh ngồi xuống, chuyện này thật giống như sẽ không kết thúc sau lời xin lỗi của cô ta. Thi Điềm nghĩ đến cả đêm qua không được ngủ ngon, càng lúc càng tức giận. "Không đơn giản như vậy, điều quan trọng là trên tờ đơn xin vào hội có chữ ký của chủ tịch."
Kỷ Diệc Hoành liếc Thi Điềm một cái, cô nhìn sang anh, "Mình rất tôn kính chủ tịch lão đại, tờ giấy kia mình coi như bảo bối mà nâng niu, bây giờ nghĩ đến có lẽ nó đang cô đơn lạnh lẽo nằm trong một cái thùng rác nào đó là lòng mình lại đau như cắt."
Cậu thiếu niên khẽ nhắm mắt lại, trò đùa này cũng hơi quá trớn rồi? Thế nhưng kịch hay đã được một nửa, cũng không thể cắt ngang giữa chừng phải không?
"Như vậy đi, nếu cô đã cảm thấy chữ ký của người khác có thể để cho người ta tùy ý đạp lên, vậy thì phạt cô chép lại tên của tôi, chép một nghìn lần."
Ách! Thi Điềm âm thầm thè lưỡi, cũng đủ tàn nhẫn nha.
Kỷ Diệc Hoành ngẫm lại, cảm thấy không đúng lắm, bèn lên tiếng sửa lại, "Viết chính tên cô đi, viết một nghìn lần, sáng mai mang cho tôi xem."
Tống Linh Linh khóc không ra nước mắt, đây là muốn dùng hình phạt về thể xác với cô ta sao?
"Còn đơn xin vào hội, hôm qua tôi đã ký tên rồi, lát nữa để Thi Điềm viết lại rồi mang cho lão sư là được. Chúng tôi còn có việc, đi trước." Kỷ Diệc Hoành nói xong, đứng lên, anh thấy Thi Điềm còn ngồi đó không nhúc nhích, liền cầm tập kịch bản vỗ nhẹ lên vai cô, "Sao, cậu còn muốn ở lại đây mở họp?"
Thi Điềm vội vàng đứng dậy, đi theo Kỷ Diệc Hoành ra ngoài.
Bầu không khí của phòng họp trong nháy mắt nổ tung, Tống Linh Linh oan ức đập bàn, "Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chứ?"
"Kỳ lạ thật đó, từ bao giờ mà Kỷ Diệc Hoành đã biết quản cả đến những chuyện này rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!