Chương 15: Nhét cho đồ ăn

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Không phải là vừa mới qua giờ cơm sao? Không lẽ cô đã lại đói rồi?

Cũng đúng, anh còn không nhịn được sức mê hoặc của thứ này, huống chi là một cô gái như cô.

Kỷ Diệc Hoành duỗi chân, cánh tay đặt trên tay ghế, "Ăn đi."

"Không ăn." Thi Điềm ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, "Sắp bắt đầu rồi phải không?"

"Còn mười phút."

Thi Điềm rũ mi mắt nhìn chằm chằm tập kịch bản trong tay, cô đã dùng dập ghim đóng lại thành một tập gọn gàng. Pizza có lẽ vừa mới giao tới, cửa phòng phát thanh còn đóng chặt, mùi thơm luẩn quẩn trong phòng. Sáng nay cô chỉ ăn cháo, cái bụng đến bây giờ đã sớm không chịu nổi. Thôi thì cứ coi như là giảm béo đi, đói bụng hay không cũng không liên quan đến cô.

Kỷ Diệc Hoành cầm miếng pizza, Thi Điềm ngửi thấy mùi thơm vẫn là không nhịn được ngẩng đầu, trong đầu và trong lòng cô tuy đang lặp đi lặp lại câu thần chú không cần ăn, nhưng hai mắt đã dính chặt vào bàn tay của cậu thiếu niên.

Pizza gì vậy nhỉ? Nhìn sơ qua thì chắc là pizza thịt muối? Hình như còn có cả tôm phải không? Cũng không biết ăn có ngon không.

Làm sao bây giờ, thật muốn cắn một miếng.

Thi Điềm rất có khí phách chuyển tầm mắt đi chỗ khác, mới ngày đầu tiên đã không cưỡng được, vậy không phải từ những ngày sau sẽ nằm lăn ra mà khóc lóc ăn vạ sao?

Kỷ Diệc Hoành đưa pizza đến trước mặt cô. "Ăn một miếng."

Có trời mới biết đặt trước mắt Thi Điềm đang đói meo bụng một miếng pizza thơm nức có bao nhiêu mê hoặc, cô dùng sức nuốt nước miếng, miễn cưỡng lên tiếng, "Mình...... mình ăn cơm trưa rồi, ăn no muốn chết, ăn không nổi nữa."

Kỷ Diệc Hoành thấy cô tuy miệng nói vậy nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm miếng pizza, ở trước mặt anh còn phải giả bộ cái gì chứ, muốn ăn thì nói ra. Kỷ Diệc Hoành nghĩ liền làm, đem miếng pizza nhét vào miệng Thi Điềm.

Cô theo bản năng ngậm chặt, mở to hai mắt nhìn anh, cậu thiếu niên thu tay về. "Tôi không ăn thứ bị người khác cắn vào rồi."

Thi Điềm đưa tay cầm miếng pizza, trước mũi đều là mùi thơm của thịt, cô thật sự không nhịn được cắn một miếng, vừa nhai vừa nói, "Cậu làm gì mà cứ nhất định muốn nhét vào miệng mình vậy chứ, không ăn lại lãng phí, mình thật sự là no lắm rồi."

Kỷ Diệc Hoành đúng là chưa từng gặp ai nghĩ một đằng nói một nẻo như thế. "Ừ, cậu cực khổ rồi."

Thi Điềm cảm thấy miếng pizza này đặc biệt lớn, cô thử cầm ra đưa đến trước mắt, mới phát hiện vậy mà Kỷ Diệc Hoành lại đặt hai khối lên nhau rồi nhét toàn bộ vào miệng cô, chẳng trách miệng cô lại có cảm giác nghẹn ứ.

Cô đói bụng muốn chết, hai miếng pizza này xem như cũng đủ cho cô chống đỡ cái bụng.

Thi Điềm sợ sẽ không kịp thời gian phát thanh, bèn cắn một miếng lớn.

Kỷ Diệc Hoành vốn nghĩ muốn trêu chọc cô một chút, nhưng nhìn bộ dạng ngày hôm nay của cô rõ ràng là để cái bụng đói đến đây, bởi nếu là người vừa mới ăn no cơm trưa thì sao có thể ăn như hổ đói vậy chứ?

Anh không vạch trần cô, Kỷ Diệc Hoành mở ngăn kéo, cầm ra một chai nước, vặn nắp rồi đưa cho Thi Điềm.

Cô liếc anh một cái, không lập tức đón lấy.

"Cậu mà không uống nước là lát nữa cổ họng sẽ nghẹn hỏng luôn đấy."

Thi Điềm nhận lấy chai nước từ tay anh, Kỷ Diệc Hoành không nhìn cô nữa, xoay người tiếp tục đọc kịch bản.

Không còn ai nhìn chằm chằm, Thi Điềm tự do tự tại hơn hẳn. Nơi khóe mắt Kỷ Diệc Hoành vẫn âm thầm theo dõi Thi Điềm, anh thấy cái miệng nhỏ của Thi Điềm gần như là không có một giây dừng lại, rất nhanh đã ăn sạch hai miếng pizza anh đưa tới.

Trong lòng cậu thiếu niên có một cảm giác không nói ra lời, cô thế này là sao?

Theo lý thuyết thì cô đã gầy lắm rồi, cũng không cần phải giảm béo, không lẽ là vì tiết kiệm tiền?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!