Chương 12: Trêu chọc trắng trợn, phòng không được

*Hoy ngày quan trọng đăng luôn nè kkkkk

***

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Trước khi về đến ký túc xá, Thi Điềm đã ăn hết hộp kem trên tay. Mấy người Tưởng Tư Nam cũng đã về, vừa nhìn thấy cô đi vào, Từ Tử Dịch là người đầu tiên đứng lên. "Sư tử nhỏ, cậu ở phòng phát thanh đến tận bây giờ đấy hả?"

"Ừ." Thi Điềm ôm kịch bản trong ngực rồi đi về giường mình ngồi xuống, cô đặt tập kịch bản lên giường rồi cúi người lôi chậu quần áo chưa kịp giặt ra.

"Kỷ Diệc Hoành là người như thế nào? Dễ ở chung không?"

Thi Điềm cẩn thận suy nghĩ vấn đề này, "Có lẽ là được, nhưng những lúc nghiêm túc lại cực kỳ khắt khe. Chịu dạy người khác thứ này thứ kia...... nhưng lúc ghét ai thì đúng là không chút lưu tình."

Vậy nên nói tóm lại, Kỷ Diệc Hoành chính là điển hình của kiểu người vô cũng mâu thuẫn.

Từ Tử Dịch tựa lưng lên vách tường, "Kỷ Diệc Hoành còn dạy cậu đọc thoại nữa hả?"

"Ừ, ngày mai là lần đầu tiên mình làm công việc này ở phòng phát thanh, hôm nay luyện tập trước. Kỷ Diệc Hoành cũng dạy mình không ít."

Trong mắt Từ Tử Dịch đều là ước ao, "Vẫn là sư tử nhỏ của chúng ta có mị lực, không cần gửi CV cũng được chọn."

"Mình vẫn cảm thấy có lẽ là Tư Nam hoặc tiểu Ngọc gửi cho mình, nếu không thì trong hòm thư của Kỷ Diệc Hoành lại có thể có CV của mình được chứ?" Thi Điềm nói xong, bê chậu lên đi vào nhà tắm.

Buổi tối, Tưởng Tư Nam hiếm khi đi ngủ sớm, Chu Tiểu Ngọc ra ngoài gọi điện thoại.

Còn chưa đến thời gian tắt đèn, Thi Điềm ngồi trên chiếc giường đối diện đọc thầm kịch bản. Cô sợ ngày mai có thể sẽ vì quá căng thẳng mà đọc ra câu thoại ấp úng không rành mạch.

"Sư tử nhỏ, sư tử nhỏ?"

Thi Điềm lấy lại tinh thần, "Làm sao thế?"

"Tắt đèn đi, hôm nay mình buồn ngủ quá, bật đèn mình không ngủ được."

Thi Điềm nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, nhưng Từ Tử Dịch đã mở miệng nên cô cũng không tiện nói thêm gì. "Ừ, vậy thì tắt đi."

Từ Tử Dịch đi đến, tắt đèn.

Thi Điềm rút điện thoại ra, cô sợ ảnh hưởng đến người khác, đành chui vào trong chăn đọc.

Ngày hôm sau, Thi Điềm vội vàng ăn xong cơm trưa, lại vội vàng quay về ký túc xá lấy kịch bản.

Tưởng Tư Nam vừa mở máy tính, không khỏi nhìn theo hướng Thi Điềm vừa đi. "Ký túc xá của chúng ta từ giờ sẽ vắng vẻ hơn nhiều rồi."

"Sư tử nhỏ cũng không phải là một đi không trở lại," Chu Tiểu Ngọc ôm điện thoại nằm ườn trên giường, "Lát nữa trên đài sẽ có giọng của cậu ấy rồi, không biết là kịch gì, mình hóng chết mất."

"Hơn mười hai giờ là bắt đầu, lát nữa chúng ta cùng nghe đi."

Thi Điềm đi đến cửa phòng phát thanh, cửa mở rộng, cô đi vào, nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành đã ngồi sẵn trên ghế.

Thi Điềm đóng cửa lại, Kỷ Diệc Hoành đeo tai nghe nên không nghe thấy tiếng bước chân, mãi đến khi cô ngồi xuống, cậu thiếu niên mới quay sang nhìn.

Anh tháo tai nghe ra, "Sắp bắt đầu rồi."

Tầm mắt Thi Điềm dừng trên tập kịch bản, phát hiện ra thiếu mất tờ đầu tiên. Cô vội vàng lật mấy tờ ở dưới, sắc mặt thoáng chốc thay đổi, trong mắt đều là căng thẳng. Kỷ Diệc Hoành nhẹ giọng hỏi: "Làm sao thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!