Thời tiết càng ngày càng lạnh, mùa đông lại lặng lẽ đến, thực lực của hai đội không còn gì để nghi ngờ, bước tiếp theo chính là ra ngoài thấy máu, thân phận của bọn họ đã quyết định tương lai sau này phải sống trên đầu súng, nếu gặp tội phạm mà không dám cướp cò thì chẳng khác gì tìm đường chết.
Thấy máu rất quan trọng, tốt nhất là làm một nhiệm vụ đơn giản không quá máu me, tránh gây ảnh hưởng tiêu cực. Thông thường là lính cũ mang lính mới ra ngoài, mặc dù bây giờ doanh trại chia làm đội 1 và đội 2, nhưng lúc huấn luyện tất cả mọi người đều ở chung một chỗ, hai bên cũng không xa lạ gì.
Thân là đội trưởng, Tiêu Minh Hiên bận rộn rất nhiều việc, hắn tiện tay ném bọn họ cho đội 1, để đội 1 dẫn từng người ra ngoài, sau khi quay về thì tiếp nhận điều trị tâm lý.
Đại đội đặc chủng này vốn đã khác biệt rồi, những người có thể đạt đến trình độ trên đã ít nay còn ít hơn, vả lại phần lớn nhiệm vụ đều rất khó giải quyết, làm cho hình tượng của bọn họ càng thêm đẫm máu và kích thích.
May là trung đoàn đã dặn dò trước, chỉ cần nhiệm vụ hơi nghiêm trọng một chút, ông sẽ thông báo cho Tiêu Minh Hiên để biết đường mà huấn luyện lính mới, nhờ vậy nên mọi việc mới có thể tiến hành thuận lợi.
Thật ra Tống Phong có thể đảm nhận nhiệm vụ này, nhưng hắn quá lười, chừng nào đến lượt Bạch Húc Nghiêu mới miễn cưỡng đi qua nhìn một chút. Nhiệm vụ này cũng rất đơn giản, bắn tỉa trong vòng hai trăm mét, dễ giải quyết vô cùng.
Sau khi xong việc, Bạch Húc Nghiêu đứng ở hiện trường nhìn thấy xác chết bị bắn thủng một lỗ, sắc mặt lập tức xanh mét, nhịn không được nhào sang một bên nôn như điên.
Tống Phong vội vàng chạy đến an ủi:
"Haha, không sao đâu, làm nhiều là quen à."
Bạch Húc Nghiêu dừng lại, sau đó nôn còn nhiều hơn lúc nãy, nhóm lính cũ đứng xung quanh im lặng nhìn chằm chằm người nào đó, Tống Phong chậm rãi lui về phía sau, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Qua một hồi lâu Bạch Húc Nghiêu mới uể oải đứng dậy, sắc mặt có chút khó coi:
"Anh, lần đầu tiên giết người anh có cảm giác như thế nào?"
Lâu quá quên rồi, Tống Phong suy nghĩ một lát,
"À, anh nhớ mình đã đập vỡ đầu một tên, óc văng tứ tung, vừa trắng vừa đỏ."
Ặc... Oẹ... Bạch Húc Nghiêu tiếp tục chạy ra chỗ khác nôn mửa, giống như sắp nôn cả dạ dày ra ngoài. Đám lính cũ lại đồng loạt nhìn người nào đó, Tống Phong bày ra vẻ mặt vô tội:
"Gì đây, là cậu ấy hỏi tôi trước mà? Đó giờ tôi là người rất trung thực, tất nhiên phải nói sự thật cho cậu ấy biết rồi."
...
Tống Phong không để ý tới bọn họ nữa, cười híp mắt đi đến đá đá Bạch Húc Nghiêu: Vẫn còn nôn à?
Bạch Húc Nghiêu lắc đầu, cậu không còn gì để nôn nữa.
"Ừ, tin anh đi, bây giờ cho em nôn thoải mái, sau này sẽ không còn khó chịu như vậy nữa." Tống Phong xốc cậu ta dậy, leo lên trực thăng quay về doanh trại, sẵn tiện giao cậu nhóc này cho bác sĩ tâm lý, vậy là xong chuyện.
Đợt huấn luyện hôm nay vừa kết thúc, nhưng chưa gì trời đã tối, đầu tiên Tống Phong đến căn tin ăn cơm, sau đó chậm rãi quay về ký túc xá, thay tạm một bộ quần áo rồi leo lên giường, luồn tay xuống dưới gối lấy cuốn sách mới mua vài hôm trước ra đọc.
Tiêu Minh Hiên đang viết báo cáo, thấy người nào đó đã quay lại thì đứng dậy rót trà, để trên đầu giường, thuận miệng hỏi:
"Tiểu Bạch thế nào rồi?"
"Phản ứng bình thường, qua vài ngày là ổn thôi," Tống Phong cầm tách trà,
"Bây giờ còn lại hai người chưa thực hiện nhiệm vụ, tôi và Tiểu Nghiễn đã từng giết người nên có thể bỏ qua, nói cách khác trong thời gian dài như vậy mà anh chỉ tuyển được ba người?"
"Ba người là đủ rồi, em tưởng bên ngoài loạn lắm à?" Tiêu Minh Hiên quay lại bàn làm việc gõ nốt vài dòng cuối cùng của bản báo cáo, không quay đầu lại, nói:
"Có điều sắp hết năm, số tội phạm có xu hướng tăng mạnh, cuối năm sẽ rất bận rộn, theo anh đoán những người còn lại có thể ra ngoài hành động trong tháng này."
Tống Phong ồ một tiếng, cầm chén trà lên uống, hài lòng thở ra một hơi.
Tiêu Minh Hiên viết xong báo cáo, tắt máy tính đi ngủ, ôm lấy Tống Phong từ phía sau, thừa cơ hôn lên mặt hắn một cái. Tống Phong mặc một chiếc áo len sáng màu, cổ áo rộng thùng thình để lộ một đoạn xương quai xanh xinh đẹp, Tiêu Minh Hiên nhịn không được đưa tay sờ mó một phen.
Tống Phong lười biếng tựa vào người hắn, tâm trạng vô cùng thoải mái, ung dung xem quyển sách về vũ khí, đột nhiên đưa tay chỉ vào một tấm hình:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!