Chương 43: Hình thiên

Sau khi trải qua huấn luyện, 7 lính mới đủ tiêu chuẩn chính thức trở thành thành viên đại đội đặc chủng, thuộc về tay Tiêu Minh Hiên.

Mặc dù ở bên ngoài, bọn họ được gọi là đội 2, nhưng trên thực tế, bọn họ và đội 1 có sự khác biệt rõ rệt, đó là cấp trên không chỉ sử dụng bọn họ như lính đặc chủng, mặc cho chỉ vừa bước vào giai đoạn thử nghiệm.

Căn cứ vào điều này, cấp trên nói đội 2 có thể tự chọn danh hiệu của riêng mình, nói trắng ra là nếu lần thử nghiệm này thất bại, khiến cho bọn họ bị xã hội chê trách, cho dù có sai thế nào cũng không vạ lây đến đại đội đặc chủng, còn nếu thử nghiệm thành công, bọn họ sẽ trở nên nổi tiếng, một ngày nào đó có thể tách ra hoàn toàn.

Tiêu Minh Hiên không muốn tốn nhiều thời gian vào việc này, hắn gọi mọi người vào phòng làm việc để trưng cầu ý kiến, sau đó tường thuật lại mọi chuyện một lần:

"Chuyện là như thế, mọi người nghĩ thế nào?"

Bây giờ mọi người mới biết sau này mình sẽ phải làm lính đánh thuê hợp đồng, hèn gì lúc trước lại bảo bọn họ suy nghĩ nên đi hay ở, còn bảo trong tương lai sẽ đối mặt với nhiều nhiệm vụ ở nước ngoài, thì ra là như vậy. Bạch Húc Nghiêu hào hứng nói:

"Gọi là đội cảm tử đi! Giống như cái phim Mỹ kia đó, nghe ngầu hết biết!"

Mọi người đồng loạt quay sang nhìn Bạch Húc Nghiêu, bọn họ vừa vượt qua bài kiểm tra lòng trung thành, đang lúc quý mạng mình nhất, cái tên này không chỉ vớ vẩn mà còn chạm vào chỗ nhột của bọn họ, cả bọn không nói hai lời xắn tay áo đánh người.

*cảm tử = những người hy sinh thân mình trong chiến tranh vì lý tưởng của đất nước, ví dụ như ôm bom liều chết.

Úi —— Bạch Húc Nghiêu lập tức kêu thảm thiết, Anh, cứu em!

Lúc này Tống Phong đang đứng bên cạnh im lặng quan sát Đoàn Thanh và Vệ Tiểu Nghiễn, nghe vậy mới bừng tỉnh quay đầu lại, lập tức nổi giận:

"Này, học trò của tôi mà cũng dám đánh? Tạo phản hả?"

Hắn vội vàng kéo học trò nhỏ dưới chân mọi người lên, Em làm gì vậy?

Bạch Húc Nghiêu tủi thân nói:

"Em chỉ đặt tên thôi."

Tên gì?

Bạch Húc Nghiêu ngẩn ra:

"Anh không nghe thấy à?"

Chuyện này thật sự rất không bình thường, Tống Phong lăn lộn đã lâu, chắc hẳn đã luyện tới trình độ mắt nhìn sáu ngã tai nghe tám hướng, trừ phi có chuyện đặc biệt nghiêm trọng, khiến hắn dời quá nhiều lực chú ý về nơi đó, nếu không hiếm khi thất thần như vậy.

"Anh biết mọi người muốn đặt tên, anh không có ý kiến gì hết, mọi người lấy tên gì cũng được, cho nên anh không có lắng nghe," Tống Phong nhéo mặt của cậu,

"Em làm gì mà đặt tên cũng bị đánh?"

Sao em biết được, Bạch Húc Nghiêu vội vàng cứu mặt mình,

"Vừa rồi anh nghĩ gì thế?"

"À, thật ra đã xảy ra một chuyện làm anh rất hoang mang..." Tống Phong cúi đầu thì thầm bên tai cậu ta.

Anh nói cái gì?

Bạch Húc Nghiêu hoảng hốt,

"Sư huynh của em bị người ta thượng... A..."

Tống Phong nhanh tay bịt miệng cậu ta lại: Mẹ nó nói nhỏ thôi!

Bạch Húc Nghiêu vội vàng gật đầu. Tống Phong buông Bạch Húc Nghiêu ra, hai người im lặng chui vào trong góc, tập trung tinh thần quan sát bên kia.

Đoàn Thanh thẫn thờ đứng tại chỗ, vẻ mặt cứng ngắc, tranh thủ lúc mọi người đang bàn chuyện đặt tên, Đoàn Thanh khẽ nghiêng người, đưa lưng về phía bọn họ, thấp giọng nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!