Ban đêm, ngoài vạn dặm, đường quốc lộ được nhuộm màu vàng kim đẹp đẽ, núi đá chập chùng bên đường, kéo dài về phía trước.
Tiêu Minh Hiên vừa lái xe vừa liếc nhìn người nào đó, nhắc nhở:
"Cậu tới quân doanh hai tháng rồi, di động còn tiền không?"
Tống Phong suy nghĩ một chút: Chắc còn.
Tiêu Minh Hiên gật đầu, không để ý nữa, tập trung nhìn đường. Tống Phong đợi một lát, bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nói bình tĩnh mang theo chút mừng rỡ của Thiệu Tu Kiệt vang lên: Tiểu Phong?
Ừ, là tôi, Tống Phong tựa vào ghế, tìm tư thế thoải mái, mỉm cười nói chuyện với Thiệu Tu Kiệt,
"Dạo này anh khỏe không?"
Tạm được, còn cậu?
"Tôi cũng vậy, anh bảo tôi gọi cho anh có gì không? Trong thời gian ngắn tôi không thể làm lính đánh thuê tiếp, trong công ty còn hai người bạn của tôi, nếu anh cần có thể tìm bọn họ," Tống Phong dặn dò,
"À quên, lúc chọn người anh đã gặp bọn họ rồi."
Thiệu Tu Kiệt ừ một tiếng:
"Tôi vẫn còn nhớ bọn họ, quan hệ giữa cậu và bọn họ tốt lắm à?"
"Ừ, bọn họ là do tôi dạy mà, anh cứ yên tâm."
"Mai mốt tôi sẽ thương lượng với công ty của cậu, kí hợp đồng với bọn họ," Thiệu Tu Kiệt nói, im lặng một lát rồi hỏi,
"Bây giờ cậu đang ở chung với Tiêu Thành?"
Tống Phong theo bản năng liếc nhìn Tiêu Minh Hiên, ánh trời chiều chiếu vào trong xe, phả thêm một lớp vàng nhạt lên khuôn mặt, ngoài ra còn có thể nhìn thấy một vài đường nét thuộc về Tiêu Thành, trước kia không để ý, bây giờ nhìn kĩ lại, lớp ngụy trang của Tiêu Minh Hiên không bảnh bao như nguyên bản.
Tống Phong trả lời: Có gì không?
"Hỏi cho biết vậy thôi, Tiểu Phong, thật ra tôi..." Thiệu Tu Kiệt còn chưa nói hết câu, đầu bên kia đột nhiên phát ra một tiếng nổ lớn, Tống Phong vội vàng hỏi: Xảy ra chuyện gì?
"Không có gì, chuyện nhỏ thôi," Đầu bên kia bắt đầu trở nên ồn ào, ngữ điệu của Thiệu Tu Kiệt vẫn rất bình tĩnh,
"Lát nữa cậu có tắt điện thoại không?"
"Không tắt trước mười giờ tối," Tống Phong cẩn thận lắng nghe,
"Anh không sao thật chứ?"
Thiệu Tu Kiệt còn chưa kịp trả lời, đầu bên kia lại phát ra một tiếng nổ nữa,
"Tối nay tôi gọi cho cậu, tạm thời cứ như vậy đi."
Tống Phong nhìn điện thoại bị ngắt, lầm bầm:
"Gì thế không biết..."
Tiêu Minh Hiên lái xe: Ai vậy?
Thiệu Tu Kiệt.
Tiêu Minh Hiên ngẩn ra một lát, sau đó nhanh chóng điều chỉnh tâm tình của mình, giả bộ thờ ơ hỏi: Hắn gặp chuyện à?
"Không biết, tôi nghe bên kia có tiếng nổ, chắc là bom," Tống Phong nhìn Tiêu Minh Hiên, Anh nghĩ thế nào?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!