Chương 9: (Vô Đề)

Lâm Chất xách đồ vội vã đến bệnh viện, cửa thang máy vừa mở ra, đập vào mắt đầu tiên là hai hàng vệ sĩ mặc vest đen đứng dọc hai bên hành lang.

Tiếng "ting" vừa vang lên, ánh mắt sắc bén và cảnh giác từ bốn phía lập tức quét qua. Nhưng khi nhìn rõ người vừa đến là ai, tất cả lại nhanh chóng thu lại ánh mắt, khẽ gật đầu cúi đầu chào.

"Lâm tiểu thư, phòng bệnh của tiên sinh ở phía trước." Một vệ sĩ bước lên, cung kính chỉ đường cho cô.

"Ừm."

Vết thương của Nhiếp Chính Quân không nặng, chỉ trúng vào chân, bác sĩ khuyên nên nghỉ ngơi kỹ lưỡng để tránh ảnh hưởng đến việc đi lại sau này.

Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, thư ký và vệ sĩ bên cạnh anh không ngừng nhận điện thoại, vội vã ra vào phòng.

Một người trông rất bận rộn từ phòng bệnh bước ra, cúi đầu không để ý, suýt chút nữa đụng phải Lâm Chất vừa đến.

"Chất tiểu thư? Xin lỗi xin lỗi, tôi bận đến mụ mị đầu óc, không nhìn đường, dọa cô rồi phải không?" Thư ký Trần nhẹ nhàng đưa tay đỡ cô, liên tục xin lỗi.

"Không sao đâu, anh trông sắc mặt không tốt lắm, nên nghỉ ngơi nhiều một chút." Lâm Chất phản xạ đỡ lấy khuỷu tay anh, nhìn vẻ mặt rối ren, lo lắng của anh.

Thư ký Trần đẩy gọng kính, nói: "Cảm ơn cô quan tâm, chỉ là bây giờ chưa phải lúc nghỉ ngơi. Cô đến thăm tiên sinh đúng không? Mau vào đi."

"Vâng, anh đi chậm thôi." Lâm Chất gật đầu nhẹ, thư ký Trần cũng vội vàng gật đầu đáp lại.

Nhiếp Chính Quân mặc bộ đồ bệnh nhân nằm trên giường, trước mặt là chiếc laptop màu đen, màn hình hiển thị tình hình thị trường chứng khoán hôm nay.

Lâm Chất đưa tay đẩy cửa bước vào, ánh mắt anh lập tức nhìn sang, trong mắt vẫn còn vương lại sát khí chưa kịp thu lại.

"Ồ, là em à." Vẻ mặt Nhiếp Chính Quân dịu đi một chút, cố gắng che giấu phần nào sự nghiêm nghị của mình.

Mà Lâm Chất thì lại trông còn nghiêm túc hơn anh, "Anh, em mang đồ đến rồi."

"Ừ, để đó đi."

Lâm Chất ngoan ngoãn đặt quần áo và đồ dùng vệ sinh mang theo lên ghế sofa, sau đó đi thẳng đến, không nói một lời liền tắt laptop đi.

Nhiếp Chính Quân xoa xoa trán, bất lực nhìn cô nói: "Nhóc con, đừng quậy nữa, anh đang xử lý việc quan trọng."

Lâm Chất đứng bên cạnh anh, vẫn chưa kịp thay đồ, vẫn mặc nguyên bộ trang phục công sở: sơ mi đen, váy trắng cùng đôi giày cao gót 5 phân, khí thế không hề yếu thế.

"Anh nghỉ ngơi cho tốt đi, mấy chuyện khác để người dưới lo." Cô cúi người, trực tiếp ôm lấy chiếc máy tính rồi đặt qua bàn trà bên cạnh.

Vì là phòng VIP nên rộng hơn cả phòng khách của nhiều nhà khác, Lâm Chất liếc mắt quan sát một vòng, tạm thời chưa phát hiện vấn đề gì.

Nhiếp Chính Quân nhìn gương mặt căng thẳng và đầy cảnh giác của cô, biết cô đang cố gắng giữ bình tĩnh, có lẽ đến giờ vẫn chưa hoàn hồn sau khi hay tin anh gặp chuyện.

Anh đan hai tay lại đặt trên chiếc chăn màu xanh, mười ngón tay thon dài, cứng cáp.

"Nhóc con, qua đây." Anh vừa mở miệng đã mang theo khí thế không thể kháng cự.

Lâm Chất kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh, bình tĩnh nhìn anh chằm chằm.

Nhiếp Chính Quân đưa tay ra, Lâm Chất lại cứng đờ, giả như không thấy gì.

Dưới ánh mắt chăm chú của anh, sự căng cứng toàn thân cô dần dần tan đi, cuối cùng như mất hết sức lực, vai cô sụp xuống.

"Anh…" Môi cô khẽ run, nghĩ lại vẫn còn sợ hãi.

Tay Nhiếp Chính Quân giơ lên, Lâm Chất ngoan ngoãn úp mặt xuống giường, vùi đầu vào, che đi khuôn mặt, không biết có phải đang khóc hay không.

Tay Nhiếp Chính Quân nhẹ nhàng v**t v* tóc cô, là sự dịu dàng mà ngay cả khi cô còn nhỏ cũng chưa từng được cảm nhận qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!