Chương 83: (Vô Đề)

Nhiệp Thiệu Kỳ với danh nghĩa mua sắm đồ công sở đã mạnh tay chi một khoản lớn từ thẻ của ba mình. Nhân tiện cô còn "mượn hoa dâng Phật" tặng cho sếp tương lai Lâm Chất một bộ đồ Burberry mới nhất, thể hiện tư tưởng giác ngộ cực kỳ cao.

Lâm Chất cũng tốn không ít tâm tư để sắp xếp công việc cho cô. Vị trí không thể quá cao, cũng không thể quá thấp, vừa phải giúp cô học hỏi được nhiều thứ vừa giữ cô trong tầm mắt. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Lâm Chất quyết định để Nhiệp Thiệu Kỳ làm trợ lý thư ký. Với vai trò này Nhiệp Thiệu Kỳ chẳng có ý kiến gì, có thể nói là hoàn toàn phục tùng. Trong khi đó cô bạn Lưu Ly, người vào công ty trước cô nhóc đã lăn lộn ở bộ phận hành chính đến mức "gọi gió hô mưa".

Ngay cả sếp cũng biết đến danh tiếng của cô ấy, quả thật là khéo léo trong giao tiếp.

Còn về phần Lâm Chất, có lẽ vì sau khi "mang thai ngốc ba năm" nên sáng nay ra khỏi nhà cô lại để nhầm tài liệu cần dùng vào cặp của Nhiếp Chính Quân. Mãi đến khi đến công ty cần dùng đến tài liệu, cô mới phát hiện ra sai lầm.

"Để tôi cho người mang qua nhé?"

Lâm Chất liếc nhìn đồng hồ, đã gần trưa. Nếu để người khác mang tài liệu đến chắc chắn sẽ mất thời gian trên đường. Khi đó giờ ăn trưa sẽ bị đẩy lùi, thời gian nghỉ trưa cũng bị rút ngắn. Suy đi tính lại cô quyết định tự mình đi lấy. Dù sao phòng nghỉ bên kia có sẵn giường lớn của cô, cô chẳng ngại nghỉ ngơi tại đó.

Tổng bộ Hằng Hưng là nơi cô hiếm khi ghé qua, số lần đến đây đếm trên đầu ngón tay. Vì thế khi thư ký Trần nhìn thấy cô anh không khỏi ngạc nhiên: "Sao cô lại tự mình đến đây?"

"Gần đến giờ ăn trưa rồi, tiện thể qua ăn cùng anh ấy luôn." Lâm Chất mỉm cười đáp.

Thư ký Trần cười hiểu ý, đưa xấp tài liệu trên tay cho cô: "Nếu đã vậy nhờ cô chuyển giúp tôi nhé."

Lâm Chất cười nhận lấy: "Coi như cậu được nghỉ trưa yên tĩnh một lần."

"Đa tạ, đa tạ."

Gõ cửa ba tiếng, bên trong vang lên tiếng "Vào". Lâm Chất đẩy cửa bước vào.

Nhiệp Chính Quân đang ngồi sau bàn làm việc tập trung phê duyệt tài liệu. Tay áo sơ mi xắn lên một đoạn để lộ cánh tay rắn chắc, mạnh mẽ. Anh cúi đầu, chẳng buồn ngẩng lên xem người vào là ai.

Lâm Chất bước tới ngồi xuống ghế đối diện, tiện tay đặt xấp tài liệu của thư ký Trần lên bàn.

Một lúc lâu không ai lên tiếng, Nhiệp Chính Quân cảm thấy có gì đó không ổn, ngẩng đầu nhìn. Thấy Lâm Chất đang mỉm cười nhìn mình, hai tay đặt trên thành ghế, dáng vẻ như đã giữ nụ cười ấy từ lâu.

"Thật sự tự mình đến à?" Nhiếp Chính Quân cười, đôi lông mày giãn ra.

Lâm Chất đáp: "Trưa nay anh có hẹn chưa? Cùng em ăn cơm đi."

Nhiếp Chính Quân trầm ngâm một lát: "Chuyện này chắc phải hỏi thư ký Trần đã."

Lâm Chất nhặt cây bút trên bàn ném về phía anh. Anh ngả người ra sau, bắt gọn cây bút trong tay.

Anh cười, đặt bút xuống: "Lại đây, để anh xem nào, có phải nhớ anh rồi không?"

"Còn nhìn ra được cả chuyện này ư?" Cô hừ nhẹ hai tiếng, ra vẻ không tin.

Miệng thì nói vậy nhưng chân cô lại vô thức bước tới gần anh. Cuối cùng như thói quen, cô ngồi lên đùi anh.

"Đẹp thật." Anh đặt tay lên eo cô, ánh mắt nóng bỏng nhìn rồi thành tâm khen ngợi vẻ đẹp của cô.

Lâm Chất tiện tay lật lật tài liệu trên bàn. Anh ở phía sau, bất ngờ cắn nhẹ lên cổ cô: "Em dùng mỹ nhân kế hửm?"

Lâm Chất thu tay lại, véo nhẹ đùi anh: "Mơ đẹp nhỉ."

"Muốn xem gì?" Anh hỏi.

Lâm Chất do dự một chút, hỏi lại: "Muốn xem gì anh cũng cho à?"

Nhiếp Chính Quân xoa cằm, ra vẻ thâm trầm: "Anh thấy cạnh tranh công bằng vẫn tốt hơn, em nghĩ sao?"

Lâm Chất cắn răng, vậy mà anh còn ra vẻ "em cầu xin anh đi, anh sẽ nói cho" là sao?

Hai vợ chồng cứ thế đấu khẩu qua lại, chỉ vì vài ngày trước Hằng Hưng đưa ra một kế hoạch mới trong hội nghị. Sau khi xây dựng nhiều công trình biểu tượng ở các thành phố lớn, Hằng Hưng giờ đây chuyển hướng sang Tân Thành. Tân Thành là cảng chưa được khai phá hoàn toàn, khu vực xung quanh chưa phát triển thương mại hóa mạnh nhưng vị trí địa lý lại cực kỳ thuận lợi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!