Chương 81: (Vô Đề)

MOON phải đối mặt với việc hợp tác góp vốn cùng Cửu Châu Thành, tin tức này nhanh chóng truyền khắp cả giới. Năm đó Cửu Châu Thành từng là "vua ngựa đen", ra giá cao đến mức khó tin nhưng cuối cùng vẫn buộc phải bỏ cuộc, chứng minh mảnh đất này không hẳn ngon ăn, rất có thể sẽ lỗ vốn.

"Có bao nhiêu công ty tham gia?" Từ Húc hỏi Lâm Chất.

"Sáu công ty."

Từ Húc nhìn thoáng qua sắc mặt cô, mỉm cười hỏi: "Có đủ kiên nhẫn không?"

"...... Có."

"Thật ra cháu không cần phải căng thẳng như vậy." Từ Húc phân tích cho cô nghe, "Nhiếp tổng không bao giờ làm ăn lỗ vốn vậy nên anh ấy sẽ không để thua lỗ. Tôi cũng sẽ không để cháu phải nhượng bộ vì anh ấy, chúng ta sẽ không làm gì bất lợi cho cháu cả."

Lâm Chất bất đắc dĩ, "Trên thương trường chỉ có chuyện làm ăn, cháu sẽ không thiên vị."

"Tôi thấy cô rất chắc tay nên mới yên tâm giao công ty cho cô quản lý." Từ Húc nói tiếp, "Hai hôm nữa tôi phải về Mỹ để chăm sóc cho cậu ấy rồi, chỗ này đều giao hết cho cô nhé."

"Chú phải đi sao?" Trong lòng Lâm Chất thoáng bồn chồn.

"Trong hai tháng qua cô làm cũng khá tốt. Có vấn đề gì chúng ta vẫn có thể gọi video trao đổi, không cần lo lắng."

"Có chú ở đây tôi mới cảm thấy yên tâm hơn." Lâm Chất ngả người ra sau, hơi mệt mỏi tựa vào ghế.

"Chú của cháu lại sắp phải làm một ca phẫu thuật lớn, tôi phải trông chừng để ông ấy hồi phục sức khỏe."

"Tại sao lại phải làm nữa?"

"Nếu lần này thành công thì trong mười năm tới sẽ không có vấn đề gì." Từ Húc cười nói.

Nhưng Lâm Chất vẫn nhận ra trong mắt ông có nỗi thấp thỏm và lo âu. Ông không nói nếu thất bại sẽ thế nào, bởi đó là nỗi đau mà cả hai đều không muốn đối diện.

"Khi nào phẫu thuật?" Cô hỏi.

"Tháng mười hai, ngày cụ thể vẫn chưa quyết định."

Lâm Chất trầm ngâm một chút rồi ngẩng đầu lên: "Đến lúc đó cháu sẽ đưa Cá nhỏ đến thăm. Dù sao thì cũng coi như ông ngoại của nó."

Từ Húc bật cười, "Cậu ấy chắc sẽ vui phát điên mất thôi."

Chuyện ông ngoại có vui hay không còn chưa biết, nhưng Lâm Chất thì đã bắt đầu đau đầu, bởi vì ngày mai cuộc họp với mấy công ty kia chắc chắn sẽ là một trận cứng rắn. Và áp lực lớn nhất lại đến từ chính người đang ở trong thư phòng kia.

Dỗ con gái ngủ xong Lâm Chất đi tắm, lúc ra thì thấy điện thoại sáng lên, là Lưu Ly gọi tới.

"Lâm tổng ~ có rảnh tám chuyện không?"

Lâm Chất bật cười. Lưu Ly mới vào MOON mấy hôm trước, hiện giờ làm nhân viên hành chính. Cô hỏi: "Công việc thế nào?"

"Rất tốt, trước giờ mình chưa bao giờ vui đến vậy!" Lưu Ly cười rạng rỡ.

"Thật sự tốt như thế à?" Tại sao cô thì cả ngày chỉ thấy mệt mỏi nhỉ?

"Tự mình kiếm tiền, cảm giác thật sự quá sướng! Cuối cùng cũng có thể thoải mái mua sắm rồi."

"Tiền lương của cậu đủ để mua sao?"

"Không đủ! Nhưng mình có lý do chính đáng là đi làm mà. Mỗi ngày tan ca về mệt thì có người đấm vai, bóp tay. Lại không cần cả ngày giằng co với cái thằng nhóc Lâm Nhuận nữa, thật sự là quá đã."

"Nhuận Nhuận sẽ buồn lắm đó."

"Nó không buồn đâu, ngược lại còn vui nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!