Chương 80: (Vô Đề)

Lâm Chất từ phòng thay đồ bước ra. Hôm nay đi làm cô chọn một bộ đồ trắng của D&G, dáng người cao gầy cộng thêm mái tóc ngắn, thoạt nhìn khí chất khác hẳn trước kia.

Trong tay cô cầm một chiếc cà vạt màu xanh biển, hỏi Nhiếp Chính Quân: "Cái này được không anh?"

"Ừm." Anh ngẩng đầu liếc qua, rồi đứng lên.

Lâm Chất vỗ vai anh, anh cười, hơi khom lưng. Động tác cô thuần thục, chỉ một phút đã chỉnh xong.

"Đúng là hiền thục quá đi mất." Anh vừa lòng xoa đầu cô.

Lâm Chất đáp: "Đây coi như trả ơn lần trước anh giúp em xem hạng mục, giờ huề nhau."

Nhiếp Chính Quân khoác áo, nói: "Bản kế hoạch của em anh xem rồi, khả thi thì có, nhưng độ tin cậy không cao."

Lâm Chất dừng bước, quay lại nhìn thẳng anh: "Tại sao?"

"Văn bản chính phủ còn chưa ban hành, bên em đánh giá giá trị thì cũng chẳng cao, ai chịu góp vốn?"

"Em nghĩ rồi, một công ty không được thì tìm thêm vài công ty, chẳng phải sẽ ổn sao?"

Nhiếp Chính Quân nhéo mũi cô, cười: "Còn non lắm!"

"Ý gì chứ?"

"Khi đưa ra một dự án, em nghĩ một người tự đánh nhịp dễ hơn hay một nhóm người cùng nhịp?"

"... Đương nhiên là một mình em." Giọng Lâm Chất hơi chần chừ, như đang tự suy ngẫm.

Anh nắm tay cô vừa xuống lầu vừa nói: "Nhưng dự án Cửu Châu Thành quá lớn, một công ty em không kham nổi, càng dễ bị cuốn vào."

Lâm Chất nhìn anh từ trên xuống dưới, nghi ngờ hỏi: "Ý anh là tự tiến cử mình?"

"Thông minh."

"Anh thật sự muốn góp vốn?" Lâm Chất khó tin nhìn anh.

Anh cười khẽ: "Anh không giống người khác. Hợp tác với anh thì trong ba tháng em có thể xoay vốn gấp đôi."

Cô hơi choáng, khó tiêu hóa nổi: "Thứ nhất, em đã nói là không muốn anh giúp; thứ hai, hợp tác với Hằng Hưng em không có tự tin, cứ thấy như đang khiêu vũ với sói; thứ ba, quan hệ giữa chúng ta... Nếu cùng anh ngồi họp, chắc chắn em sẽ không nhịn được mà bật cười."

Anh lập tức phản bác từng ý: "Thứ nhất, anh không giúp em, đây là bản tính thương nhân, Cửu Châu Thành của bên em thiếu sức bật, có anh thì đảm bảo thắng chắc không lỗ; thứ hai, nể tình em là vợ anh, anh sẽ không chiếm tiện nghi quá lớn về cổ phần nên em cứ yên tâm; thứ ba là anh cực kỳ muốn nhìn dáng vẻ em cười trong phòng họp."

Lâm Chất lâm vào thế khó, đầu óc nhanh chóng vận hành.

Bảo mẫu bế Cá nhỏ đi đến: "Phu nhân, hôm nay bé cần đi chích ngừa ạ."

"Trời ạ, suýt nữa em quên." Lâm Chất vỗ trán, vội ôm con gái, "Anh đi chuẩn bị trước đi."

"Được."

Cá nhỏ cười tít mắt, nước miếng cũng sắp chảy ra, hoàn toàn không biết chút nữa sẽ bị tiêm. Nhiếp Chính Quân chọc nhẹ con khiến bé bật cười khanh khách không ngừng.

"Cùng đi nhé." Anh ôm eo Lâm Chất kéo ra ngoài.

"Hôm nay anh không bận sao?"

"Bận cũng phải đi với con gái chích ngừa. Bé cưng tội nghiệp, thế nào cũng khóc thảm." Khóe môi anh cong lên.

Lâm Chất nghi ngờ nhìn, cảm giác anh nói có hai nghĩa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!