Chương 6: (Vô Đề)

Sau gần nửa tháng bị công ty "hành hạ", cuối tuần không phải tăng ca trở nên vô cùng quý giá. Sáng sớm, Lâm Chất đã ra chợ mua đủ nguyên liệu để nấu một nồi canh hầm, định tự thưởng cho chiếc bụng đói của mình.

Nồi canh trong bếp đang sôi lục bục thì chiếc điện thoại trên bàn ăn lại không đúng lúc vang lên.

Nhìn vào màn hình hiển thị cuộc gọi, hóa ra là anh trai gọi đến.

"Alo, anh cả?" Lâm Chất hơi ngạc nhiên, gọi sớm vậy sao?

Nhiếp Chính Quân đang trên đường ra sân bay, bên cạnh là thư ký vừa báo cáo xong công việc. Anh nói ngắn gọn: "Trong gara dưới lầu có một chiếc xe mới, coi như đó là quà chào mừng em vào làm. Chìa khóa xe ở chỗ bảo vệ, em xuống bảo họ đưa cho."

Lâm Chất đã quen với cách tặng quà không báo trước này của anh trai. Chỉ là lần này món quà khá thực dụng mà cô cũng cần dùng đến.

Cô nghiêm túc cảm ơn rồi chúc anh lên đường thuận lợi.

"Ừ." Anh đáp một tiếng coi như đã nghe, rồi dứt khoát cúp máy.

Lâm Chất thay đồ rồi xuống lầu, quả nhiên thấy một bảo vệ đang chờ ở cửa thang máy. Thấy cô đến, người đó mỉm cười bước lại gần.

"Cô Lâm, đây là đồ anh Nhiếp gửi lại cho cô." Bảo vệ đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ.

"Cảm ơn anh, đã làm phiền rồi." Lâm Chất gật đầu lịch sự, giữ thái độ vừa phải.

Bảo vệ cười nhẹ rồi quay lại vị trí làm việc.

Lắc lắc chiếc hộp, đúng thật là chìa khóa xe. Cô nhấn nút thang máy xuống tầng hầm B1.

Mở hộp lấy chìa ra, gara không có nhiều xe, nhưng mỗi chiếc đều thuộc hàng thương hiệu nổi bật. Lâm Chất đứng giữa gara, bấm nút trên chìa, một chiếc Audi trắng ở phía trước bên trái lập tức phát ra tiếng báo hiệu.

Cô bước tới gần, không cần kiểm tra lại nữa, biển số xe đã quá rõ ràng.

Trong phòng chờ hạng sang của sân bay, điện thoại cá nhân của Nhiếp Chính Quân vang lên. Thư ký biết ý liền mang cà phê ra ngoài.

"Xe có vấn đề gì à?" Nhiếp Chính Quân gập lại tập hồ sơ, vứt sang một bên. Vì nghĩ Lâm Chất mới đi làm, chưa có thu nhập ổn định nên anh không tặng xe quá đắt. Audi là lựa chọn kín đáo, hiệu năng tốt, rất phù hợp cho con gái.

"Dạ… xe thì không có gì, chỉ là biển số..." Lâm Chất nhìn dòng chữ và số nổi bật kia, có chút ngại ngùng.

"Biển số?" Nhiếp Chính Quân không chú ý đến chuyện nhỏ như vậy nên nghe cô nói cũng thấy khó hiểu.

"LZ888." Lâm Chất trả lời.

Nhiếp Chính Quân lập tức hiểu ra. Lái Audi đi làm thì không sao, nhưng với biển số nổi bật như vậy thì lại là chuyện khác.

"Được rồi, anh sẽ cho người đổi lại. Trước cứ lái tạm đi." Nhiếp Chính Quân nói.

Dù có thấy rắc rối, Lâm Chất cũng không thể từ chối. Mỗi ngày cô mất khá nhiều thời gian trên đường, có xe vẫn tiện hơn, nhất là khi về căn nhà lớn của gia đình họ Nhiếp.

"Làm phiền anh rồi." Lâm Chất cúi đầu, nhìn chiếc chìa khóa xe mới toanh trong tay.

"Không cần khách sáo." Nhiếp Chính Quân đáp, "Còn gì nữa không?"

Lâm Chất mím môi, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước, chậm rãi nói:

"Cảm ơn anh vì luôn suy nghĩ chu toàn cho em, trong mọi chuyện."

Nhiếp Chính Quân im lặng vài giây, dường như không ngờ cô sẽ nói điều này.

"Anh cả, chúc anh đi đường bình an." Cô căng thẳng đến mức ngừng thở, nắm chặt chìa khóa, lòng bàn tay in vết đỏ.

"Làm việc cho tốt, có chuyện gì thì gọi điện cho anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!