Chương 50: (Vô Đề)

Cuối tuần này Hành Hành chơi vui đến mức quên lối về, mặt đỏ bừng chui vào xe, hưng phấn nhào sang ôm chặt lấy Lâm Chất.

"Cô… à không, dì! Dì không thấy con chơi cái kia bốc lên như bay à, quá đã luôn!" Thằng bé vừa nói vừa múa tay múa chân.

Một cái cốc đau điếng rơi xuống đầu, nó ôm lấy trán, lườm ông ba.

"Không thấy cô ấy đang khó chịu à? Lại còn làm ầm ĩ, suýt nữa nôn ra nữa rồi kia." Nhiếp Chính Quân mặt lạnh nói.

"Đúng rồi… dì, dì thấy sao rồi? Vẫn còn buồn nôn à?" Hành Hành chìa tay nâng mặt Lâm Chất, ánh mắt ngây ngô mà "si tình".

Nhiếp Chính Quân đen mặt, cố nhịn không đá bay cậu con trai ra khỏi xe.

"Không sao, giờ đỡ nhiều rồi." Lâm Chất mỉm cười, tựa sát vào người thằng bé, dịu dàng như con chim nhỏ.

Hành Hành cười hí hửng, còn nhéo má cô: "Tập nhiều là quen, sau này sẽ hết thôi mà."

Lâm Chất: "……"

Nhiếp Chính Quân nhìn mà nhức cả mắt: "……"

Hiếm khi được ba dành cả ngày ở bên, Hành Hành vui đến mức đắc ý vênh váo, đi đâu cũng khoe, ai thấy cũng biết thằng bé đang lâng lâng đến mức nào.

Chơi đến tối muộn, hạng mục cuối cùng là trường bắn. Vừa ra khỏi đó Hành Hành lại nhao nhao: "Tuần sau mình đi cưỡi ngựa nhé!"

"Được thôi." Lâm Chất cười đáp.

Nhiếp Chính Quân đứng bên cạnh không nói gì, Hành Hành lén lút nhìn, thầm mừng trong bụng.

Hai cha con đưa Lâm Chất về, Hành Hành tì mặt lên cửa kính xe, ánh mắt luyến tiếc dõi theo.

"Về nhà ngủ đi." Nhiếp Chính Quân đứng phía sau khẽ nhắc.

"Con muốn ngủ cùng dì cơ…"

Lại một cái cốc đau điếng nữa, nó uất ức quay phắt lại trừng bố. Biết ngay là kết cục thế này mà!

Lâm Chất khẽ cười, rồi bước vào thang máy.

Khoảng mười giờ Nhiếp Chính Quân quay lại, lặng lẽ chui vào chiếc chăn quen thuộc.

"Sao anh lại về?" Lâm Chất mơ màng mở mắt.

"Ừm, anh cũng muốn ngủ với em." Anh kéo cô vào lòng, lồng ngực nặng trĩu như được thở phào, "Ngủ đi, bảo bối…"

Cô vốn đã rất mệt, vừa gục đầu xuống đã chìm vào giấc ngủ.

Trong bóng tố anh cúi xuống hôn cô từ trán đến cằm, xác nhận người trong lòng hoàn hảo không chút tì vết mới an tâm nhắm mắt.

Ở biệt thự, Hành Hành nằm lăn lộn mãi không ngủ được. Ban ngày chơi quá sung nên giờ nó vẫn còn dư năng lượng, trên giường còn làm mấy động tác quyền thuật. Sợ làm ồn đến phòng bên của ba, nó rúc vào chăn, quay qua quay lại mới chịu ngủ.

Đáng thương thay thằng bé không hay biết, nguyện vọng "ngủ cùng dì" đã bị ba nó chiếm mất rồi.

Vết thương của Dịch Thành gần như đã lành, Lâm Chất cùng ông Từ đi đón anh xuất viện. So với trước, dáng người vốn cao lớn giờ lại gầy đi nhiều sau ca phẫu thuật, khiến người ta có cảm giác già đi hẳn.

Ngửa đầu nhìn, Lâm Chất vẫn chưa quen với cảnh tượng ấy.

Ngược lại Dịch Thành chẳng mấy để tâm, chỉ thấy vui mừng vì cuối cùng được ra viện, không còn bị ai giám sát như tù giam lỏng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!