Buổi sáng, Lâm Chất đã chuẩn bị xong bữa sáng nhưng cả hai cha con trong nhà vẫn còn ngủ.
Cô sang phòng gọi Hành Hành dậy trước. Thằng bé ngủ ngon lành, nằm xoài thành hình chữ X, bụng phập phồng. Nghe tiếng cô gọi cậu chỉ hé mắt một chút, lười biếng liếc nhìn.
"Con buồn ngủ quá…" Nói xong liền xoay người đưa lưng về phía cô.
Lâm Chất bất lực, vỗ nhẹ lưng cậu bé: "Không muốn đi chơi tàu hải tặc à?"
"Bây giờ còn sớm mà…" Hành Hành vùi đầu vào gối không có chút ý định rời giường.
Cô nhìn thêm vài phút rồi đành bỏ cuộc.
Mở cửa sang phòng bên cạnh, trên giường người đàn ông vẫn đang ngủ say, hàng lông mày giãn ra, khóe môi còn khẽ cong, vẻ mặt vô cùng thư thái.
"Dậy ăn sáng nào." Lâm Chất đứng ở đầu giường nhắc.
Anh không phản ứng, giống như hoàn toàn không nghe thấy.
Cô bèn vào phòng tắm, làm ướt tay bằng nước lạnh rồi quay lại đặt lên mặt anh.
"Ưm…" Anh mở mắt bắt gặp cô đang cố nín cười nhìn mình. Anh đưa tay kéo, thế là cả hai cùng ngã xuống giường.
"Dậy sớm thế em?" Giọng anh khàn khàn, tay còn nhéo má cô.
Lâm Chất tựa vào ngực anh, ngẩng đầu: "Dậy ăn sáng đi. Anh không dậy thì Hành Hành cũng chẳng chịu dậy. Anh phải làm gương chứ."
"Thằng nhóc đó rất nhanh sẽ quen thôi." Nhiếp Chính Quân cười nhẹ, lồng ngực cũng rung theo.
Cô đưa tay nhéo má anh: "Mau lên đi, không chút nữa đồ ăn nguội hết."
"Ừ… cho anh năm phút nữa." Anh nhắm mắt lại.
Lâm Chất nghi ngờ nhìn, nhưng động tác kế tiếp của anh lại khiến cô đỏ mặt. Cô vội vàng đấm anh một cái, xấu hổ bỏ ra ngoài.
Nhiếp Chính Quân nằm trên giường, gối tay sau đầu, khóe môi vẫn mang theo ý cười.
Hành Hành bị ba lôi ra khỏi phòng, mắt vẫn nhắm tịt mò mẫm trong nhà vệ sinh: "Bàn chải đánh răng đâu?"
Lâm Chất lấy kem đánh răng đưa cho cậu: "Thiếu gia, có thể mở mắt ra được chưa?"
Cậu hé mắt thấy tóc mình rối bù trong gương, bèn oán trách:
"Tại giường ở đây thoải mái quá nên con mới ngủ nướng. Không phải tại con đâu."
"À, không phải do tối qua chơi game muộn sao?" Cô khoanh tay, đứng sau lưng nhắc.
Hành Hành phồng má súc miệng, lườm cô qua gương.
Cô chỉ cười, vỗ vai cậu bé rồi đi ra ngoài.
Trong phòng khách, Nhiếp Chính Quân ngồi ở bàn một tay cầm điện thoại hình như đang trả lời tin nhắn. Khi cô đi ngang, anh không thèm ngẩng đầu mà trực tiếp kéo cô lại.
"Hôn một cái." Anh khẽ cúi, nhanh chóng cắn lên môi cô.
Cô đẩy anh ra, thấp giọng gắt: "Hành Hành còn ở đây đấy."
Anh chỉ nhướng mày uống ngụm nước ấm, hoàn toàn không coi lời cảnh cáo ra gì.
Lâm Chất ngồi xuống cạnh, lấy miếng thịt xông khói trong tay làm mồi dụ anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!