Chương 48: (Vô Đề)

"Anh, thả em ra đi…" Giọng cô nhẹ đến mức nếu không chú ý lắng nghe thì hầu như chẳng thể nghe rõ.

Nhiếp Chính Quân xoay người cô lại, bốn mắt chạm nhau, ánh sững sờ nhìn người đối diện.

"Em còn tàn nhẫn hơn anh." Gương mặt anh tối lại, giữa hàng lông mày đọng đầy sự nặng nề khó gỡ.

Lâm Chất gỡ tay anh ra, cúi đầu nói khẽ: "Chẳng phải chúng ta đã thống nhất rồi sao?"

Gương mặt cô như khối ngọc trắng mịn, dưới ánh đèn ấm áp lại càng thêm trong trẻo, non nớt, nhìn còn trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.

Anh đưa tay ôm lấy khuôn mặt cô, hít sâu một hơi rồi hỏi: "Anh có thể đổi ý không?"

Cô giật mình ngẩng đầu, như không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Từ trước đến nay Nhiếp Chính Quân luôn là người nói một lời như đinh đóng cột, đầy khí phách. Thế mà giờ phút này anh lại cùng cô bàn bạc chuyện đổi ý… Lâm Chất chỉ cảm thấy như đang mơ.

Sao anh lại dịu dàng đến thế?

Ánh mắt anh nhìn cô mông lung, quyến rũ đến mức có thể khiến người ta phạm tội. Anh cúi đầu hôn xuống, lúc này còn ai quan tâm cái gì là anh em, cái gì là thân phận nữa. Trong mắt anh cô chỉ là người phụ nữ của anh mà thôi.

Lâm Chất đặt tay lên eo anh, trong lòng nghĩ mình nên đẩy ra, nhưng cánh tay lại chẳng có chút sức lực nào. Cô biết mình đã trúng phải một loại độc, một loại độc gọi là thứ tình cảm khắc cốt ghi tâm này.

Tiếng hôn ái muội vang lên, hai người như hai mảnh sắt bị ném vào lò rèn, dễ dàng hòa làm một, bị hấp dẫn đến mức chẳng thể tách rời.

Cô chống tay lên bàn, thở hổn hển ngửa đầu. Nhiếp Chính Quân siết chặt eo cô, hôn hết lần này đến lần khác.

"Đủ rồi…" Cô đưa tay chống lại.

"Chưa đủ." Anh ghì chặt cô vào lòng, bàn tay mạnh mẽ siết lấy như muốn hòa tan cô vào ngực mình.

"Ưm…" Cô th* d*c khe khẽ. Đột nhiên không kịp đề phòng, quần áo trên người bị kéo rách một đường lớn.

"Đừng như vậy mà!" Cô vội kêu lên, bờ vai trắng ngần lộ ra, bộ đồ mới mua khó khăn lắm mới mặc được giờ lại treo hờ bên hông, phơi bày đường cong gợi cảm.

Cô đưa tay định che lại, nhưng anh giữ chặt tay cô ép xuống bàn siết thật chặt.

Lồng ngực cô phập phồng dữ dội. Đôi mắt đỏ ngầu của anh dán chặt vào bờ ngực trắng ngần.

"Em không mặc nội y sao?" Giọng anh run lên gần như không tin nổi, như thể con quỷ trong cơ thể sắp không thể kìm nén thêm.

Lâm Chất khẽ nghiêng đầu: "Em chuẩn bị đi tắm, đâu phải cố ý…"

Sao trông cô lại giống như người phạm lỗi chứ? Rõ ràng là anh mới là người làm liều mà.

"Anh buông ra trước đi, lát nữa Hành Hành về rồi…" Cô cúi đầu hoảng loạn đảo mắt. Vô tình nhìn thấy sự tồn tại nóng bỏng nào đó, cô hoảng hốt đến mức mặt đỏ bừng.

Anh tiến sát lại gần, khoảng cách giữa hai người dần biến mất.

"Nếu nó về đúng lúc này, anh sẽ giới thiệu lại em với nó."

"Không được!" Lâm Chất ngẩng phắt đầu, ánh mắt đâm thẳng vào mắt anh. Trong đôi mắt sâu như biển ấy tối tăm dần lan ra, lạnh lẽo vô cùng.

"Tại sao?"

"Bởi vì… chúng ta đã chia tay rồi." Giọng cô nghẹn lại, khóe mắt cay xè.

"Anh hối hận rồi, anh không đồng ý." Anh cúi đầu, hơi thở nóng bỏng phả lên gương mặt cô. "Không có em anh ăn không ngon, ngủ không yên, ngay cả làm việc cũng không tập trung nổi. Em không thể trêu chọc anh rồi bỏ đi như thế, không hề chịu trách nhiệm gì cả."

Đôi mắt cô nhòe đi, nước mắt long lanh rơi xuống. Anh cúi xuống hôn lên giọt nước trong suốt ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!