Chương 47: (Vô Đề)

Sau khi tan ca, Lâm Chất nhận được một cú điện thoại ngoài dự đoán, rủ nàng đi dạo phố.

Một cao một thấp cùng nhau đi trong trung tâm thương mại, cô chống eo liếc nhìn người bên cạnh:

"Rốt cuộc con định mua gì tặng cho nữ bạn học kia thế?"

Cậu nam sinh mặc áo khoác kaki đi bên cạnh nhíu mày: "Con gái các cô rốt cuộc thích cái gì vậy?"

"Cái này…" Lâm Chất thật sự khó trả lời. Sở thích của cô vốn luôn khác người, nên đáp án đưa ra cũng chẳng có bao nhiêu giá trị tham khảo.

Hành Hành khoanh tay nhét trong túi quần, lững thững đi dạo khắp tầng lầu, vừa đi vừa kêu mệt, đòi ngồi nghỉ.

"Nhưng mà con vẫn chưa mua gì cả, ngày mai chẳng phải sinh nhật người ta rồi sao?" Lâm Chất nhắc.

Hành Hành ngồi phịch xuống ghế bên cạnh, than thở: "Cũng chẳng hiểu sao cô ấy lại mời con, rõ ràng đâu có thân thiết gì."

Lâm Chất đứng đối diện, cong môi cười: "Không thân thì sao con vẫn muốn đi?"

Khuôn mặt cậu bỗng như phủ một lớp đỏ nhạt, lúng túng quát: "Ôi dào, quản nhiều thế làm gì chứ! Nhờ cô giúp thì giúp đi, còn tra hỏi tới lui mãi!"

Lâm Chất đi qua, ngồi xuống cạnh cậu, tò mò hỏi: "Thế cô bạn đó có xinh không?"

"Bình thường thôi." Cậu chẹp miệng, vẻ mặt chán chường y hệt ông bố nhà mình.

"À, vậy là cũng xinh đó." Lâm Chất gật gù.

"Ê!" Cậu trừng mắt, như thể muốn ăn tươi nuốt sống luôn cả cô.

Lâm Chất vội đầu hàng: "Rồi rồi, cô bỏ cả giờ nghỉ để đi cùng con thì ít ra cũng phải để cô có quyền được cảm ơn đi chứ."

"Lần trước sinh nhật con cô ấy cũng đến đó thôi. Cô không nhìn thấy sao?"

Nghĩ đến cảnh tượng hôm đó tim cô bỗng khẽ run lên, tựa như con thuyền nhỏ lướt qua, để lại từng gợn sóng lan dài.

"Không chú ý…" Cô cúi đầu, vành tai đỏ ửng.

Hành Hành bĩu môi: "Hay là mua con gấu bông nhỉ? Con gái chẳng phải đều thích thú nhồi bông sao?"

"Lúc nãy con vừa chê không có gì đặc biệt, không thể hiện được phong cách cá nhân cơ mà?"

"Thôi kệ đi ạ, chân mỏi rồi, sao cũng được."

"…" Lâm Chất nghẹn lời.

Thế là, cuối cùng cả hai ôm về nhà mỗi người một con gấu bông khổng lồ. Mà vì sao lại là hai con, thì là vì Hành Hành có lý do cực kỳ chính đáng:

"Con muốn tặng, cô cũng là cô gái con thích mà!"

Cậu thiếu gia ngã vật lên sofa, một bên là gấu bông, một bên là Lâm Chất, vừa lười nhác vừa đỏ mặt.

Lâm Chất gật gù, giả vờ tỉnh bơ: "À, hóa ra con cũng có người trong lòng rồi…"

"Im đi!" Cậu thiếu gia xấu hổ quá hóa giận, quát ầm lên: "Mau đi nấu cơm, đừng lắm chuyện nữa!"

"Biết rồi." Lâm Chất phì cười, chui vào bếp.

Ngoài phòng khách Hành Hành đỏ mặt tía tai, vừa giận vừa ngại, bèn lôi hai con gấu ra đấm đá như đang luyện võ.

Trong bếp, Lâm Chất đang nhóm lửa chuẩn bị nấu canh thì điện thoại trên bàn reo lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!