Ba ngày sau, A Long lại đúng hẹn đến. Vết thương trên trán của Lâm Chất đã dần lành, chỉ còn một mảng bầm lớn chưa tan. Cô cũng đã quen với việc A Long – "tiểu ca chuyển phát nhanh" này luôn đến cửa đúng giờ, mỉm cười rót cho cậu một ly trà mát.
"Tiểu thư, kẻ hại cô đã bị bắt rồi, bây giờ cô có thể yên tâm ngủ một giấc an ổn." A Long cười nói.
Lâm Chất kinh ngạc ngẩng đầu: "Nhanh vậy sao?"
"Nhân chứng, vật chứng đều đủ cả, hắn không chối cãi được." A Long đáp.
Lâm Chất cúi đầu dọn dẹp mớ nguyên liệu nấu ăn mà cậu mang tới, khẽ hỏi: "Vậy tòa sẽ xử thế nào?"
"Tội cố ý giết người, tối thiểu bảy năm trở lên."
Lâm Chất không phải thánh mẫu, kẻ hại cô nhận báo ứng thì tất nhiên cô cũng hả giận. Nhưng bảy năm… đời người có bao nhiêu cái bảy năm? Sau này hắn bước ra khỏi song sắt, sẽ biến thành bộ dạng gì. cô cũng không đoán nổi.
"Cho hắn mời một luật sư giỏi một chút đi." Lâm Chất thở dài.
"Sẽ làm. Hắn phạm tội thì phải gánh, tuyệt không oan uổng. Nếu hắn muốn tranh biện cũng nên cho hắn một cơ hội. Tiểu thư yên tâm." A Long gật đầu, lời lẽ vững vàng khiến người nghe cũng thấy yên lòng.
Lâm Chất dọn dẹp nguyên liệu xong, đóng cửa tủ lạnh, nói: "Cậu về báo lại với anh cả tôi thật sự ổn rồi, đừng phái cậu tới đưa đồ nữa nhé. Ngày mai là tôi đã có thể đi làm rồi."
A Long gãi đầu: "Cái này…"
"Không thì tôi gọi điện thoại trực tiếp cho anh ấy?" Cô cầm lấy di động.
"Cô cứ gọi đi, tự mình nói thì tốt hơn." A Long vừa dứt lời, lập tức lui hẳn ra đến tận cửa, bộ dạng như sợ hãi khi phải thay cô gái truyền đạt chuyện này với Nhiếp Chính Quân.
Lâm Chất vốn chỉ làm bộ dáng chứ không ngờ cậu ta lại lui nhanh đến vậy, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng, động tác cực kỳ gọn gàng.
Cô vừa sững sờ vừa không khỏi bội phục con mắt chọn người của Nhiếp Chính Quân, quả thật thân thủ này không tầm thường chút nào.
Tất nhiên Lâm Chất cũng chẳng thực sự gọi điện cho anh. A Long từ đó cũng không còn mỗi ngày ghé đưa tin nữa, cuộc sống của cô dần trở lại bình thường.
Chỉ là thương tích trên người còn chưa kịp khỏi hẳn, Nhếp Thiệu Kỳ lại tìm tới khiến cô chẳng khác nào rắc thêm muối vào vết thương.
"Vì sao cô lại điều tra Khiêm Hoà? Anh ấy đã đắc tội gì với cô chứ!" Cô nàng hùng hổ xông đến, gần như bá đạo ép sát ở cửa chất vấn cô.
Lâm Chất bình tĩnh nói: "Con nghe ai nói là tôi điều tra anh ta?"
Nhếp Thiệu Kỳ ném xuống bàn một xấp ảnh. Trên đó toàn là hình ảnh theo dõi Tống Khiêm Hòa.
"Ngoài cô ra thì chẳng ai biết anh ấy là bạn trai tôi. Không phải cô thì còn ai?" Giọng cô ấy gay gắt, hơi mất bình tĩnh.
Lâm Chất nhặt từng tấm ảnh lên xem, giọng chậm rãi:
"Chụp rõ ràng thật. Xem ra Tống tiên sinh cũng bỏ không ít tiền thuê người làm chuyện này."
"Như vậy thì sao? Chẳng lẽ anh ấy không có quyền tự bảo vệ mình? Chẳng lẽ ai cũng bị coi là kẻ bụng đầy mưu tính, chỉ chực hãm hại người khác sao? Các người quá coi thường anh ấy rồi!" Thiệu Kỳ tức giận chất vấn. "Tôi đã dứt bỏ Trình Tiềm, chẳng lẽ tôi không có quyền bắt đầu một tình cảm mới sao?"
Cô giơ xấp ảnh trong tay, ánh mắt kiên quyết:
"Cô cho rằng anh ấy không phải người bình thường à?"
Lâm Chất khoanh tay, cười nhạt: "Không phải người bình thường thì còn là ai?"
"Anh ta từng có tiền án, cháu biết không?" Lâm Chất chỉ vào một tấm ảnh, giọng chắc nịch. "Một người bình thường thì sao có thể có kỹ năng phản trinh sát như thế này? Cháu có phải đã quá coi nhẹ anh ta rồi không?"
Sắc mặt Thiệu Kỳ tái đi:"Tiền án gì cơ?"
"Anh ta từng bắt cóc một bé gái. Vì chưa đến tuổi chịu trách nhiệm hình sự nên chỉ bị đưa vào trại giáo dưỡng hai năm." Giọng Lâm Chất bình thản nhưng đầy lạnh lẽo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!