Chương 41: (Vô Đề)

Hẹn Lưu Ly ra ngoài đi dạo phố, cô nàng cứ dán mắt nhìn bóng lưng mình, đến nỗi Lâm Chất cũng bị nhìn đến phát rùng mình.

"Cậu bị sao thế?" Cô quay đầu lại nhìn áo phía sau lưng mình, chẳng lẽ có gì dính vào sao?

Lưu Ly cũng thấy khó xử, nhíu chặt đôi mày nói: "Sao tớ cứ thấy dáng đi của cậu kỳ kỳ ấy nhỉ?" Lại còn có chút quen mắt nữa.

Lâm Chất đút tay vào túi, hơi lúng túng đáp: "Ừm, chắc là tại tối qua đầu gối tớ đập vào tủ đầu giường đó."

Cô nói ra vẻ nghiêm túc, nhưng Lưu Ly lại lắc đầu, "Không giống, mà giống như là..." Nói đến đây, mắt cô bỗng sáng lên, trên người không hề có chút ánh sáng mẫu tử nào mà toàn thân toát ra hơi thở bát quái. Cô run run chỉ tay vào Lâm Chất, thốt lên: "Có phải tối qua cậu với bạn trai mình đánh nhau ba trăm hiệp rồi không hảaaa..."

Lâm Chất nghiêng mặt, trong chớp mắt đã đỏ bừng lên, đưa tay giả vờ nghiêm túc sờ vào chiếc váy trên ma

-nơ

-canh, không trả lời lấy một câu.

Nhưng Lưu Ly nào không hiểu tâm tư nhỏ bé ấy của cô, không trả lời chính là ngầm thừa nhận rồi!

"Tri Tri à, lần này nhất định cậu phải dẫn anh ta đến cho tớ gặp đấy nhé!" Hai má cô ửng hồng, giống như nắm trong tay một bí mật cực lớn, bước đi lóc cóc, không ngừng lải nhải: "Tớ phải chuẩn bị thật kỹ mới được, xem rốt cuộc là thần thánh phương nào đây! Ấy mà không đúng, hai người chắc đâu quen nhau bao lâu? Tớ nhớ lần trước cậu còn đi xem mắt cơ mà, Tri Tri, cậu hư rồi đó nha!"

Lâm Chất bị cô làm ồn đến đau cả đầu, bèn xách một chiếc váy lên hỏi: "Cái này được không?"

Lưu Ly lập tức giật lấy, hét lên: "Bây giờ có phải lúc lo cái váy đâu? Là tình nhân của cậu, trọng điểm là tình nhân của cậu kìa!"

Lâm Chất vội đưa tay bịt miệng cô lại, chịu không nổi ánh mắt xung quanh bắt đầu đổ dồn tới, "Nhỏ tiếng thôi nào."

"Ưm ưm ưm ưm." Cô ra sức gật đầu, hai mắt trừng trừng như chuông đồng.

Lâm Chất buông tay, nói: "Phụ nữ mang bầu mà nhiều chuyện như thế có tốt không? Nếu là con gái thì thôi đi, chứ nếu là con trai thì cậu chắc chắn không ảnh hưởng đến sự phát triển của nó chứ?"

Lưu Ly thở hổn hển, nói: "Không được, hôm nay cho dù cậu có nghẹn chết tớ, tớ cũng phải gặp được đàn ông của cậu!"

Đàn ông của mình... Lâm Chất liếc sang chỗ khác, vành tai đỏ rực.

"Này, cậu phải cho tớ một câu chắc chắn đi." Lưu Ly chọc vào người cô.

Lâm Chất liếc mắt nhìn cô, nói: "Nếu cậu hứa sau khi gặp rồi sẽ không bình luận gì cả, thì tớ có thể dẫn cậu đi."

"Đảm bảo!" Lưu Ly nghiêm túc giơ ba ngón tay thề thốt, thậm chí còn chân thành hơn cả lúc tuyên thệ trong lễ cưới, độ tin cậy cực cao.

Lâm Chất vốn dĩ không bao giờ thất hứa, liền đồng ý dẫn cô đến buổi tiệc sinh nhật tuần sau. Nhiệt tình mua sắm lại bùng cháy, Lưu Ly khí thế hừng hực kéo cô xông hết cửa hàng flagship này đến cửa hàng khác, thề phải chọn được bộ đẹp nhất để đi gặp đàn ông của Lâm Chất.

"Này, cậu lộn ngược đầu đuôi rồi đó." Lâm Chất bất đắc dĩ nói.

"Đến đây, thử cái này đi!" Cô hăng hái lôi ra một chiếc váy hoa sặc sỡ, ra sức mời chào chẳng khác gì bà mai.

Lâm Chất: "......"

Đến ngày tiệc tối, Lưu Ly dắt chồng mang theo thiệp mời chính tay Lâm Chất viết bước vào. Trong hội trường toàn là tinh anh, thương gia, không thiếu những thanh niên tài tuấn, anh tuấn tiêu sái. Lưu Ly lau nước miếng, ngẩng đầu nhìn chồng.

"Cho em ba phút để ngắn trai." Lâm Phong liếc đồng hồ, mặt bình thản.

"Chồng ơi, anh đúng là tuyệt vời quá!" Lưu Ly tinh thần phấn chấn, đảo mắt tìm tòi khắp hội trường, ánh mắt như ra

-đa, nhạy bén vô cùng.

Quét tới tiêu điểm của cả hội, khi nhìn thấy ngài Nhiếp Chính Quân, Lưu Ly bất giác rùng mình, kéo tay áo Lâm Phong thì thầm: "Chồng ơi, anh trai của Tri Tri vẫn uy nghiêm ghê luôn đó..."

"Em từng gặp anh ấy?" Lâm Phong nhìn sang, thấy trong đám đông người đàn ông nổi bật nhất kia, từng cử chỉ toát lên phong thái chững chạc, kiêu hãnh như cây xanh ngàn năm, giữa đám người hoặc hói hoặc béo lại càng nổi bật hẳn ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!