Sinh nhật của Nhiếp Chính Quân vốn là ngày Rằm tháng Mười một, nhưng năm nay anh lại quyết định tổ chức sớm vào ngày Mười ba. Bà cụ tỏ ra rất khó hiểu, không phải đang bận gì đến mức không có thời gian vậy tại sao cả sinh nhật cũng phải đổi ngày?
Hành Hành như thể có bóng đèn bật sáng trên trán, cậu nói: "Ơ, chẳng phải đó đúng là sinh nhật của cô út sao?"
Bà cụ tháo kính lão xuống, mặt đầy dấu hỏi nhìn cậu. "Không phải cô út con thích dùng ngày dương lịch à? Sao lại tổ chức chung?"
Hành Hành ôm một quyển truyện tranh ngồi dưới đất, đáp: "Chắc là ba thấy như vậy vừa tiện lại vừa tiết kiệm ấy mà."
Bà cụ trách yêu: "Đừng nói bậy, ba con không phải người như thế!"
Cậu lại cúi đầu đắm chìm trong thế giới manga, chẳng buồn quan tâm ba mình định tổ chức sinh nhật ngày nào.
Còn bên này, Lâm Chất cũng đầy thắc mắc, hỏi: "Sao anh lại tổ chức sinh nhật trùng với em vậy?"
Nhiếp Chính Quân cúi đầu xem tài liệu, không ngẩng lên mà đáp: "Anh thích thế."
"Anh như vầy... như vầy..." Lâm Chất ú ớ, không biết phải hỏi sao cho rõ.
"Anh như vầy thì sao?" Anh đặt bút xuống, nửa cười nửa không nhìn cô.
"Anh làm vậy sẽ khiến người khác nghi ngờ về mối quan hệ của chúng ta đó." Mặt cô đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh dao động.
"Có gì không tốt sao?" Anh hỏi với giọng kiên nhẫn.
Lâm Chất ngồi co chân trên ghế sofa, ôm đầu gối nói: "Không tốt chút nào, mọi người sẽ đổ dồn ánh mắt vào chúng ta, cố tìm hiểu chuyện giữa hai đứa."
Anh thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt cũng dịu lại: "Dù sao thì sớm muộn gì họ cũng phải biết. Cho họ chuẩn bị tâm lý từ bây giờ chẳng phải tốt hơn sao?"
Lâm Chất bối rối: "Nhưng em không muốn như vậy, chúng ta mới chỉ bắt đầu thôi, mà những ánh mắt đầy ác ý đó có thể khiến tình cảm này rạn nứt."
Cô gái nhỏ ôm gối co mình lại trên ghế, dáng vẻ u sầu lo lắng. Tuy đã hai mươi tư tuổi, nhưng vẫn còn nét non nớt như một sinh viên mới nhập học. Cái kiểu nghiêng đầu trăn trở ấy chẳng khác gì khi cô mới mười tuổi.
Không còn cách nào, Tổng giám đốc Nhiếp vốn bận bịu trăm công nghìn việc đành phải gác lại công việc để dỗ dành cô.
"Người khác nói gì cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của anh dành cho em. Em đừng áp lực quá." Anh lấy chiếc gối cô ôm ra, đưa ngực mình ra thay thế.
Lâm Chất chu môi, do dự hồi lâu rồi ngẩng đầu nhìn anh:
"Em muốn xuất hiện với tư cách em gái anh, nếu không thì em sẽ không đi."
"Bảo bốbối, em làm khó anh rồi." Anh nhíu mày, đưa tay vuốt má cô, nói:
"Anh yêu em, và anh muốn cả thế giới biết điều đó. Nhưng em thì cứ níu kéo anh lại."
Lâm Chất gỡ tay anh ra, quỳ gối trên ghế nhìn thẳng vào anh:
"Em hiểu, nhưng em vẫn chưa sẵn sàng đối diện với người lớn và cả Hành Hành nữa. Anh cho em thêm chút thời gian được không?"
"Chuyện đó em đừng lo, anh sẽ giải thích với họ." Anh đặt hai tay lên eo cô, ngẩng đầu lên nhìn cô như một kỵ sĩ nhìn công chúa với ánh mắt si mê.
"Không được. Đây là chuyện của hai chúng ta, em cũng phải tham gia." Cô nghiêm túc nói.
Lúc này Nhiếp Chính Quân mới hiểu vì sao bà cụ lại bảo cô bé này giống anh đến thế, cái tính cố chấp này đúng là y hệt khiến anh cũng phải đau đầu.
"Anh có đồng ý không?" Cô gặng hỏi.
"Đồng ý, đồng ý." Anh giơ tay đầu hàng.
Nhiếp Chính Quân thương Hành Hành nhưng vẫn còn lý trí. Những gì không tốt cho sự phát triển của thằng bé, anh sẽ kiên quyết ngăn chặn, không nuông chiều. Nhưng đối với Lâm Chất thì hoàn toàn ngược lại, bất kể tốt xấu chỉ cần cô thích là anh gật đầu cái rụp. Thế là mô thức quan hệ giữa hai người bắt đầu thay đổi kỳ lạ. Trước kia Lâm Chất nhìn thấy anh thì giống như mèo gặp chuột, nói chuyện cũng lắp bắp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!