Chương 4: (Vô Đề)

Lâm Chất và cậu thiếu gia nhỏ Nhiếp Thiệu Hành cùng đi mua vài món đồ nhỏ để trang trí lại phòng. Nhiếp Thiệu Hành đi một vòng quanh nhà, phát hiện ra nơi này hoàn toàn mang phong cách của ba cậu, lạnh lùng, cứng rắn, không hề có chút ấm áp nào của một mái ấm thực thụ.

Lâm Chất thay một bộ đồ dễ giặt, vừa lẩm nhẩm hát vừa lau nhà, còn cậu thiếu gia Nhiếp Thiệu Hành thì ngồi vắt vẻo trên sofa, chơi game.

"Hành Hành, khát nước không?" Lâm Chất lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu lên hỏi.

Mắt Nhiếp Thiệu Hành không rời màn hình, chỉ khẽ gật đầu: "Khát, cực kỳ khát luôn."

Lâm Chất đặt cây lau nhà xuống, đi vào bếp rót một ly nước xoài tươi ướp lạnh mang ra cho cậu uống.

Cuối cùng cũng qua được một màn, cậu thiếu gia Nhiếp Thiệu Hành hài lòng đặt máy chơi game xuống.

"Cái máy này để ở chỗ cô luôn đi, mang về nhà cũng không chơi được đâu." Cậu kéo ghế ngồi xuống, không khách sáo mà uống ừng ực một ngụm lớn.

"Lạnh đó, từ từ thôi." Lâm Chất dặn dò.

Nhiếp Thiệu Hành nheo mắt lại đặt ly xuống, ngả người ra sau như ông cụ non, nói: "Vẫn là ở chỗ cô là thoải mái nhất, tuyệt vời ghê!"

Lâm Chất nhìn cậu cười: "Cô chỉ đón cháu ra ngoài một ngày thôi, tối nay phải ngoan ngoãn về nhà đó."

Nhiếp Thiệu Hành bĩu môi, chống cằm nằm bò lên bàn, không chớp mắt mà nhìn Lâm Chất.

"Cô ơi, cô đẹp thật đấy." Cậu nghiêm túc khen ngợi, khiến Lâm Chất phì cười.

"Cảm ơn lời khen của cháu, cô nhận nhé." Cô xoa xoa đầu cậu, trong mắt đầy yêu thương.

Nhiếp Thiệu Hành không như với người khác mà tránh né, ngược lại còn tựa vào tay cô, giọng mềm như bún: "Ước gì cô là mẹ cháu…"

Lâm Chất khựng tay một chút, mỉm cười hỏi: "Cô tốt đến vậy à?"

"Ừm." Cậu gật đầu, nghiêm túc nói: "Sau này nếu cô có con, chắc cháu sẽ ghen tị với nó mất."

Lâm Chất mỉm cười, kéo ghế ngồi xuống: "Nói thử xem, tại sao cháu thấy cô tốt?"

"Tốt là tốt chứ sao, cần gì lý do?" Cậu nhún vai, ra vẻ người lớn.

Lâm Chất nói: "Cô phải biết cháu thấy cô tốt chỗ nào, để còn truyền đạt lại cho bố cháu, bảo anh ấy học theo."

"Thôi đi, bố vẫn là bố, mãi mãi không thể thay thế mẹ được." Nhiếp Thiệu Hành cúi đầu, nằm bò trên bàn, tóc mái rủ xuống che mất đôi mắt.

Lâm Chất mím môi, dịu dàng xoa đầu cậu.

Mẹ của Nhiếp Thiệu Hành mất ngay sau khi sinh cậu ra, đến cả mặt con trai cũng chưa kịp nhìn rõ thì tim đã ngừng đập. Cô ấy chỉ là tình nhân của Nhiếp Chính Quân, không có một danh phận chính thức, được chôn ở một nơi phong cảnh tuyệt đẹp, núi non sông nước hữu tình.

Còn Lâm Chất thì sao? Từ viện mồ côi đến nhà họ Nhiếp, cô thậm chí không nhớ nổi gương mặt cha mẹ ruột, không biết họ đã từng ôm cô trong lòng, chăm sóc yêu thương cô hay chưa.

Nhắc đến cha mẹ, cả hai đều không thể an ủi nhau, nói nhiều cũng chỉ là cùng l**m láp vết thương. Tuy cách nhau về tuổi tác, nhưng khát khao tình thân nơi cha mẹ là giống nhau, cảm thông từ tận đáy lòng.

Hai cô cháu buồn một lúc rồi cũng thôi, dù sao Lâm Chất đã sống như thế gần hai mươi năm, còn Hành Hành thì chẳng hề thiếu yêu thương, cũng không phải kiểu hay suy nghĩ tiêu cực.

Đến giờ ăn tối, Lâm Chất tự tay vào bếp nấu vài món ăn gia đình, như để an ủi cái bụng đói của họ.

Hành Hành ăn rất hài lòng, không chỉ vì tay nghề nấu ăn, mà vì cuối cùng cũng có người cùng ngồi ăn chung bàn với cậu, khiến cậu thấy rất ấm lòng.

"Thật muốn ở lại đây mãi." Cậu xoa bụng, ngả người ra sau, lông mày ánh mắt giống hệt bố cậu.

Lâm Chất thoáng ngẩn người một chút, rồi đứng dậy dọn bát đũa, cười nói: "Vậy thì cô không thể ở cạnh cháu được đâu, cô còn phải đi làm."

"Cô đi AG à?" Hành Hành nghiêng đầu nhìn cô đang ở trong bếp hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!