Sáng sớm hôm sau, Lâm Chất vắt óc suy nghĩ để tìm cách tránh ánh mắt của mọi người lén rời khỏi phòng ngủ. Cô lập ra mấy phương án, cuối cùng đều cho ra một kết luận giống nhau: vẫn phải nhờ đến sự trợ giúp mới được.
Cô đưa tay đẩy Nhiếp Chính Quân. Anh trở mình một cái, đè cô vào trong lòng.
"Dậy sớm thế?" Anh nhắm mắt lại, cằm tì lên hõm cổ cô.
Hai người quấn lấy nhau khiến cô khó thở, cô vỗ vỗ vào ngực anh, nói:
"Anh giúp em lấy quần áo sang đây được không? Ở trong phòng ngủ của em ấy."
Có vẻ như anh ngủ không ngon, chẳng nói lấy một lời.
"Làm ơn đi mà, xin anh đó..." Lâm Chất nhẹ nhàng véo vành tai anh, giọng nũng nịu.
Anh khẽ cười một tiếng, hoàn toàn tỉnh táo.
Lâm Chất bám lấy cánh tay anh, giận dữ đấm mấy cái vào ngực anh.
"Cần gì phải lấy bên ngoài? Trong phòng thay đồ ấy, em vào mà tìm." Anh ngồi bật dậy, xuống giường đi vào phòng tắm.
Lâm Chất nhìn bóng lưng anh với vẻ nghi hoặc, sao trong phòng ngủ của anh lại có quần áo phụ nữ?
Cô quấn một chiếc khăn tắm bước vào phòng thay đồ, mở từng cánh cửa tủ ra xem. Ở góc bên phải cuối cùng, cô phát hiện một chiếc tủ đầy váy áo của phụ nữ, từ kiểu cách cầu kỳ đến đơn giản, đủ loại đa dạng.
Cô vịn vào cánh tủ, ngẩn ngơ đứng đó mãi không hoàn hồn.
Anh rửa mặt xong bước vào, hỏi: "Khó chọn thế à?"
Lâm Chất mấp máy môi, hỏi: "Sao trong phòng thay đồ của anh lại có mấy thứ này..."
Anh bước tới, tiện tay chọn hai bộ, nói: "Thường thì thấy có váy đẹp là muốn mua cho em, nhưng lại không tìm được dịp thích hợp để tặng nên chỉ đành để đây thôi. Ừm, bộ này được đấy, thay vào đi!"
Lâm Chất ngạc nhiên nhìn anh, dường như không ngờ kết quả lại là như vậy. Cô còn tưởng... là của người tình nào đó của anh để lại...
Nhiếp Chính Quân lúc này mới nhận ra ánh mắt cô có gì đó là lạ. "Rầm" một tiếng, anh đóng mạnh cánh cửa tủ lại, chống một tay lên trên, mắt nhìn thẳng vào cô:
"Vậy em nghĩ là thế nào?"
Cô giật giật khóe môi, không nói được lời nào.
Sắc mặt Nhiếp Chính Quân rất khó coi, anh biết giận dỗi với cô là chuyện trẻ con, chẳng hợp thân phận cũng chẳng hợp tuổi tác. Nhưng không biết làm sao được, ánh mắt đó của cô khiến anh tổn thương. Anh buông tay, nhấc chân định đi.
Một bàn tay mềm mại nhanh chóng nắm lấy cổ tay anh, cô nhìn anh đầy áy náy:
"Xin lỗi anh..."
Anh hất tay cô ra, lần đầu không được, lần hai vẫn không thành.
Lâm Chất nhào vào lòng anh, vùi đầu vào ngực anh, nói: "Anh à, đừng giận em. Em chỉ là... thật sự không ngờ thôi."
Anh mặt lạnh như băng, nhiệt độ có thể làm vỡ cả tủ đông.
Cô không ngờ bản thân lại có vị trí quan trọng đến vậy trong lòng anh. Cô vẫn còn đang mải đắm chìm trong cảm giác như thể lần trước anh vì bị cô cưỡng hôn nên mới bất đắc dĩ mà thỏa hiệp...
Cô siết chặt lấy anh, không hiểu sao lại có được sức mạnh lớn đến thế.
"Lâm Chất." Anh gọi cô như vậy. "Nếu em không chắc chúng ta có thể tiếp tục, vậy thì anh khuyên em... hãy rời đi ngay bây giờ."
Khoé mắt cô đỏ hoe, ngẩng đầu lên nhìn anh: "Anh đang đuổi em đi sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!