Chương 36: (Vô Đề)

Sau này, Lâm Chất lại tình cờ gặp Phùng Quyên Quyên một lần nữ khi cô cùng Lưu Ly ăn tối ở một nhà hàng món Hồ Nam sang trọng. Vừa liếc mắt một cái cô đã thấy Phùng Quyên Quyên tay khoác tay với lão Tôn bước ngang qua, dáng người thướt tha, trên tay hình như còn xách một chiếc túi hàng hiệu đắt tiền.

"Cậu đang nhìn cái túi của cô ta à? Tớ có một cái y chang luôn đấy." Lưu Ly nhìn theo ánh mắt cô rồi nói, "Quà Valentine lão Lâm tặng, khó mua lắm."

"Đắt không?"

Lưu Ly gật đầu thật mạnh, chỉ vào một bàn đầy món ăn trước mặt, nói: "Bằng từng này chắc cũng ăn được vài trăm lần như thế."

Lâm Chất gật đầu đồng tình, đúng là không rẻ chút nào.

Lưu Ly xoa bụng, gọi phục vụ lại: "Cho thêm một phần tráng miệng, ừm, bánh nếp đường đỏ nhé."

"Vâng, tiểu thư." Phục vụ mỉm cười rời đi.

Lâm Chất ngạc nhiên: "Cậu còn ăn nữa à?"

"Sao lại không? Tớ bây giờ là hai cái dạ dày đang làm việc đó, vất vả lắm cậu biết không!" Lưu Ly nhăn mũi lại, mấy chấm tàn nhang nhỏ quanh mũi hình như còn lấp lánh.

Lâm Chất bật cười, đột nhiên thấy cô ấy cũng thật dễ thương.

"Cậu đang cười nhạo tớ hả!" Lưu Ly thấy cô cười mà chẳng hiểu vì sao, lập tức tỏ ra không vui.

Lâm Chất đẩy phần tráng miệng của mình sang, "Nè, tớ vừa mới khám răng xong, không ăn được, cho cậu hết đấy."

"Uây, sao không nói sớm!" Cô ấy hí hửng cầm nĩa lên bắt đầu ăn.

Hai người lại rủ nhau đi dạo trung tâm thương mại, dù đang mang thai nhưng "bà bầu Lưu Ly" vẫn tràn đầy sức chiến đấu. Sau khi gót chân Lâm Chất bị đôi giày mới cọ đến đỏ tấy, Lưu Ly liền lão luyện lên lớp: "Đi vài lần nữa là hết, tạo được vết chai rồi thì không đau nữa."

"Thật á?" Lâm Chất há hốc mồm.

"Cậu không hiểu phụ nữ yêu giày cao gót đến cỡ nào đâu. Tớ hồi đó mỗi bàn chân từng cùng lúc bị tới năm cái bọng nước ấy!" Lưu Ly cầm một chiếc váy màu xanh quả bơ lên ướm thử lên người.

Lâm Chất bị dọa, "Cậu bị bệnh à?"

"Cậu mới bị bệnh! Không thích ăn diện mới là có bệnh, ví dụ như cậu đó!" Lưu Ly lập tức phản đòn.

Lâm Chất muốn tháo đôi giày không vừa chân ra vì quá đau, nhưng cái bà bầu bạo chúa này luôn có những lý lẽ kỳ quặc khiến cô cứ thế mà bị thuyết phục.

"Nè, đi thử cái váy này xem." Lưu Ly đưa chiếc váy đang cầm cho cô.

Lâm Chất nhìn một cái rồi lắc đầu, "Không hợp phong cách của tớ."

"Bà bầu muốn ngồi ghế nghỉ chút, cậu đi thử đi mà." Lưu Ly ôm lưng, tỏ ra yếu đuối mong manh.

Lâm Chất cạn lời, trời đất bao la không bằng bà bầu lớn nhất, cô đành đưa túi xách cho Lưu Ly rồi theo nhân viên bán hàng vào phòng thử đồ.

Lâm Chất có dáng người cao ráo, đôi chân trắng dài, nhưng khổ nỗi có một điểm yếu là vòng một hơi phẳng. Mỗi lần lên giường với Nhiếp Chính Quân, cô đều có chút tự ti, cảm thấy size của mình quá nhỏ, miễn cưỡng lắm mới chạm tới size B. Nhưng cuối cùng cô phát hiện, ngực nhỏ như cô mà anh ta vẫn có thể si mê mà s* s**ng cả nửa tiếng đồng hồ? Thật sự khiến cô phải cảm thán: đúng là lợi hại!

Chiếc váy cô đang mặc là kiểu dài, phối ba màu đỏ

-trắng

-xanh, thiết kế hở lưng, chỉ có mấy sợi dây mảnh giữ trên người. Nhưng phần eo được cắt may rất khéo léo, vóc dáng cao gầy của cô phát huy được ưu thế, từ eo trở lên hoàn toàn lộ ra, còn từ eo trở xuống thì đúng là toàn chân là chân.

Lưu Ly vốn đang mải chơi điện thoại, vừa thấy cô bước ra liền lập tức mở to miệng kinh ngạc, gọi luôn nhân viên: "Cái váy này bọn tôi lấy nhé, chị đi in hóa đơn đi."

"Vâng ạ!" Nhân viên vô cùng vui vẻ, vì nhìn sắc mặt Lâm Chất không hứng thú lắm tưởng cô sẽ không mua, ai ngờ Lưu Ly nói một câu là chốt đơn luôn.

Lâm Chất nhíu mày, kéo kéo váy nói: "Cái này có phải hơi hở quá không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!