Về chuyện của Phùng Quyên Quyên, Lâm Chất thuận miệng nhắc đến một lần với Nhiếp Chính Quân.
Anh bận rộn đến tận một giờ chiều mới ăn trưa. Phần cơm mang về mà Lâm Chất mua cho anh bị anh ăn sạch sẽ. Lau miệng xong, anh nói: "Chuyện đó em cứ làm như không biết gì đi."
"Quả nhiên anh biết thật." Cô cúi đầu thu dọn hộp cơm, ném vào thùng rác.
"Dĩ nhiên là anh biết." Nhiếp Chính Quân bưng chén trà lên, nói, "Lão Tôn là đối tác làm ăn của Hằng Hưng, dự án ở thành phố Thái Hồ năm năm trước là do chúng ta cùng phát triển."
Lâm Chất lập tức hiểu ra ngay, cô nói: "Vậy nghĩa là thật ra việc Phùng Quyên Quyên quen biết ông ấy cũng là nhờ quan hệ của anh?"
"Lão Tôn có tiếng trong giới Hoa kiều ở nước ngoài, anh đoán mẹ con chị họ nhắm đến chính là điểm này." Anh cười khẽ, hoàn toàn không thấy kỳ lạ.
Lâm Chất ngồi đối diện, hỏi: "Vậy chắc anh cũng biết ông ấy đã có vợ rồi? Nhưng lại không nhắc nhở chị họ và Quyên Quyên?"
Nhiếp Chính Quân hơi gằn giọng, nói: "Trong lòng em, anh là loại người chỉ biết dội gáo nước lạnh lên người khác sao?"
Lâm Chất hơi đỏ mặt, nhận ra giọng điệu của mình vừa rồi có vấn đề.
"Được rồi, em hiểu lầm anh, em xin lỗi."
"Xin lỗi có ích gì?" Anh hừ một tiếng, vẫy tay: "Lại đây."
Lâm Chất đứng dậy đi tới, rất thành thạo ngồi lên đùi anh, tay đưa lên véo nhẹ má anh, cảm thán:
"Anh dùng gì chăm da vậy, mịn thật đấy..."
Nhiếp Chính Quân: "..."
Cô cười, ôm lấy cổ anh, nói đùa: "Em ngửi xem nào, anh có phải sắp tức đến bốc khói rồi không?"
Anh lập tức gỡ tay cô ra: "Bớt pha trò đi, anh còn chưa nói xong."
"Ồ, vậy anh nói tiếp đi."
"Trước tiên phải nói rõ, anh không lạnh lùng như em nghĩ. Anh đã nhắc nhở Quyên Quyên từ sớm, cô ấy cũng hiểu ý anh. Nhưng sau đó vẫn quyết định như vậy thì anh không can thiệp được nữa. Cô ấy là người lớn rồi, phải biết chịu trách nhiệm với hành vi của mình."
"Anh không sợ làm mất danh tiếng của nhà họ Nhiếp à?"
Anh bật cười khẩy: "Cô ta họ Phùng, không phải họ Nhiếp. Danh tiếng nhà họ Nhiếp có đến lượt cô ta ảnh hưởng chắc?"
Câu nói ngạo mạn làm Lâm Chất nghẹn lại, bởi vì cô nhớ lúc anh mới về nước, anh cũng từng nói với cô lời tương tự như vậy.
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, tay nhẹ bóp gáy cô: "Mau quay lại làm việc đi, có chuyện gì tối về rồi nói."
"Về nhà em à?" Cô buông tay, đối mặt với anh.
Nhiếp Chính Quân cười, hôn nhẹ lên chóp mũi cô: "Em có nhà đâu, chẳng phải đều là nhà anh à."
Xì ~ Có tiền thì giỏi quá ha.
Lâm Chất quay lại công ty, lúc đến văn phòng lại liếc nhìn chiếc ghế trống. Hạ Thắng đã bị cho nghỉ việc với lý do "phát tán tin đồn gây bất hòa, ảnh hưởng đến đoàn kết và hiệu quả làm việc". Cô ngồi xuống, khẽ cười đúng là biết viện cớ thật.
Vương Thiến Chi liếc nhìn cô, trong mắt lộ ra tia khó chịu.
Điện thoại rung lên, cô liếc nhìn là Dịch Thành rủ cô gặp mặt.
Lâm Chất đáp lại hai chữ: Không rảnh.
Dịch Thành vẫn kiên trì, nói đã tìm được một nhà hàng Thổ Nhĩ Kỳ rất chính gốc, rủ cô cùng đi ăn thử.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!