Chương 33: (Vô Đề)

Mấy ngày trước, Lâm Chất còn chưa mấy để tâm chuyện Hạ Thắng tố cô làm gián điệp thương mại, nghĩ rằng anh ta chỉ vì lợi ích công ty nên mới nghi ngờ vậy, cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Nhưng khi bài đăng kia xuất hiện, cộng thêm việc dạo gần đây anh ta liên tục bị cấp trên khiển trách, cô đã hiểu hóa ra ban đầu anh ta đã không có ý tốt.

Chỉ là Lâm Chất còn chưa kịp tìm đến anh ta thì anh ta đã chủ động chặn cô ở bãi đỗ xe.

"Muốn tìm chỗ nào đó nói chuyện không?" Anh ta cười nhạt, hai tay đút túi, nhìn cô.

Dù có cố tỏ ra bình thường thế nào thì cằm không cạo sạch râu, cổ áo nhàu nhĩ và khí chất oán giận quanh người anh ta cũng đã sớm tố cáo mục đích thật sự.

Lâm Chất liếc nhìn xe mình rồi nói: "Có gì cứ nói ở đây đi, tôi còn bận."

"Cô đang khoe khoang với tôi sao?" Anh ta cười khẩy, khoé miệng lộ rõ nếp nhăn.

Lâm Chất đưa tay xem đồng hồ, nói: "Nếu anh muốn giải thích cái bài viết không có chút căn cứ nào kia thì tôi cho anh hai mươi phút."

Hạ Thắng phá lên cười, giọng cười mang chút cuồng ngạo phóng đại: "Cô chẳng qua chỉ là tình nhân của Tổng Giám đốc Nhiếp thôi, cô nghĩ mình có bao nhiêu giá trị? Tôi nói cho cô biết, tôi đã điều tra rõ rồi, căn hộ cô đang ở hiện giờ chính là tài sản của nhà họ Nhiếp. Chỉ cần tôi tung bằng chứng lên diễn đàn công ty, cho dù gã tình nhân của cô có bịt miệng nhanh đến đâu thì cũng sẽ có người kịp thấy!"

Lâm Chất nhíu mày, nghiêm túc phân biệt rồi hỏi lại: "Anh nói tôi là tình nhân của ai?"

"Nhiếp Chính Khôn!" Hạ Thắng nghiến răng, "Lần trước tôi còn tin nhầm hắn, đi tố cáo cô với hắn, đúng là mù mắt mà!"

Lâm Chất gật đầu: "Đúng thật là mù mắt."

Hạ Thắng tức giận quát: "Cô tưởng ra vẻ chẳng có gì thì tôi sẽ tha cho cô dễ dàng à? Không đời nào!"

Lâm Chất nhìn thẳng vào mắt anh ta, ánh mắt sắc lạnh, giọng lạnh lùng: "Xem ra anh không định xin lỗi tôi, vậy thì tốt, tôi cũng không định tha cho anh."

"Hừ! Nực cười, cô nghĩ tôi sẽ sợ cô à?!"

Lâm Chất nhấc chân bước, vòng qua anh ta đi về phía xe mình.

"Lâm Chất! Đừng có xem thường tôi!" Hạ Thắng gào lên từ phía sau.

Lâm Chất mở cửa xe, dưới ánh sáng ngược chiều khiến anh ta không nhìn rõ biểu cảm của cô, nhưng Lâm Chất biết, chắc chắn giờ phút này Hạ Thắng rất khó chịu. Dù gì cũng chẳng ai muốn tốn công hù dọa đối phương rồi lại bị coi thường.

Nhưng Lâm Chất càng rõ hơn, cô không cần nói thêm gì với anh ta nữa. So với việc anh ta đối đầu với cô thì đúng hơn là đang đối đầu với chính bản thân mình.

Đàn ông thất bại thường cần một chỗ nào đó để trút giận, mà cô, không may lại đụng phải đúng lúc.

Lâm Chất khởi động xe, nhanh chóng lướt qua người anh ta. Hạ Thắng tưởng cô định tông xe vào mình, vội vàng lùi lại. Lâm Chất khẽ cười, nhấn ga rời đi.

"Đồ khốn!" Anh ta đấm mạnh vào tường bãi đỗ xe, một tiếng trầm đục vang lên, xem ra đau không nhẹ.

Lâm Chất quay về biệt thự, không cần nghĩ cũng biết Nhiếp Chính Quân chắc chắn đã biết chuyện này, cô phải giải thích rõ với anh.

Chỉ là vừa bước vào cửa, quản gia Lâm đã cười híp mắt nói: "Cậu cả đang ở trong bếp nấu ăn."

"Anh ấy?" Lâm Chất ngạc nhiên đến mức quên cả đặt túi xuống.

"Lần trước món cua om dầu làm cũng khá lắm đó, cô Lâm đừng coi thường tay nghề của cậu cả." Quản gia Lâm cười nói.

Lâm Chất cúi đầu thay giày: "Tôi không phải không tin tay nghề anh ấy, tôi chỉ lạ là sao hôm nay anh ấy về sớm vậy thôi."

Đổi xong giày, cô bước về phía bếp. Một người đàn ông cao lớn đứng bên quầy bếp, anh mặc áo len màu xám và quần vải thô, bớt đi vẻ nghiêm nghị thường ngày lại thêm vài phần khí chất đời thường.

Lâm Chất tựa tay vào khung cửa bếp, mỉm cười hỏi: "Cần em giúp gì không?"

Anh quay đầu lại nhìn cô, vừa giơ tay đã kéo cô vào lòng.

"Ưm…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!