Chương 32: (Vô Đề)

Vài ngày sau Lâm Chất chủ động gói ghém đồ đạc trở về căn hộ của mình. Ở biệt thự quá nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ có "con sói xám lớn" đến tìm vào ban đêm khiến hai chân cô thật sự mềm nhũn, không chống đỡ nổi nữa rồi.

"Ưm…"

Mỹ nhân bị đè trên ghế phụ, áo xộc xệch, tóc tai rối loạn, môi đỏ bừng, ngực phập phồng dữ dội. Cô th* d*c từng hơi lớn, giống như một kẻ may mắn vừa được vớt lên từ đáy nước.

Nhiếp Chính Quân áp sát lấy cô, cúi xuống hôn lên xương quai xanh, để lại một dấu đỏ rồi mới hài lòng rời đi.

May mà mùa đông, phải mặc nhiều quần áo nếu không thì e là cảnh tượng này đã bị phơi bày ra trước mắt bao người rồi.

Cô kéo lại áo, trông như một tiểu nương tử vừa bị bắt nạt, ánh mắt long lanh như gợn sóng dịu dàng.

"Em… em lên trước đây…"

"Lắp bắp cái gì?" Anh chống tay lên ghế phụ, cười nói.

Lâm Chất cúi đầu cài nút áo, nhưng không hiểu sao tay lại vô lực. Anh nhìn cô cười vài phút rồi chủ động vươn tay chỉnh lại áo cho cô.

"Anh cài sai rồi." Cô khẽ nhắc nhở.

"Cho em nghỉ vài ngày, nghỉ ngơi xong thì quay lại. Nghe chưa?" Giọng anh nghiêm lại.

Lâm Chất nhìn anh một cái rồi vội thu ánh mắt lại.

"Em nhìn anh kiểu gì đấy?" Anh buông tay, cuối cùng cũng cài xong cúc áo cho cô.

Lâm Chất không ngờ ánh mắt của anh lại sắc đến thế, chỉ một cái liếc cũng bị bắt thóp. Cô ấp úng nói: "Một giọt tinh mười giọt máu, anh nên giữ gìn sức khỏe thôi, tuổi cũng đâu còn nhỏ nữa…"

Nói xong, trong xe im phăng phắc. Cô ngẩng đầu nhìn lên, chân bắt đầu run rẩy, gương mặt của ma vương xuất hiện rồi. Cảnh tượng này chỉ có thể đại diện cho một điều: cô tiêu rồi.

Anh mở cửa xe bước xuốngLâm Chất nhìn theo bóng lưng anh.

"Xuống xe." Anh mở cửa, giọng đều đều không cảm xúc.

Cô ngoan ngoãn xuống xe theo lời. Anh vòng tay ôm eo cô, nhấc bổng cô lên.

"Á…" Đầu chúc xuống đất, cô hét lên theo phản xạ sinh lý.

Nhiếp Chính Quân hất mạnh cửa xe đóng lại, bước nhanh về phía thang máy.

"Anh giận rồi à? Nếu giận thì mắng em đi, đừng như vậy mà…" Người mắc chứng sợ độ cao như cô thì độ cao này cũng đủ để hoảng loạn rồi!

Nhiếp Chính Quân dùng hành động cho cô thấy thế nào gọi là "không có thời gian phí lời với em". "Bịch" một tiếng, cô bị ném thẳng lên giường.

Chỉ một phút sau, cô đã bị nhét tr*n tr** vào trong chăn.

"Anh đi tắm, em ngoan ngoãn ở yên đấy." Anh vươn tay vỗ vỗ mặt cô, khóe môi hiện rõ nụ cười như đã nắm chắc phần thắng.

Lâm Chất run run môi, kéo tay anh lại: "Vừa nãy em chỉ là lo cho anh, không có ý gì khác cả."

Nhiếp Chính Quân vén mấy sợi tóc rối ra phía sau, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô: "Anh biết, nhưng anh lại rất thích làm em."

Lâm Chất khổ sở cười: "Anh trẻ con vừa thôi…"

Anh nhướng mày, quay người vào phòng tắm.

"Không được mặc đồ, nếu không anh sẽ làm đến mức em không xuống nổi giường." Giọng nói vang lên sau lưng, cô đang nắm lấy quần áo cũng khựng lại, rồi từ từ buông tay xuống.

Đàn ông trong chuyện này thật sự nhỏ mọn đến mức khó tin. Dù là đàn ông bốn mươi tuổi cũng không chịu nổi khi bị khơi gợi. Chỉ cần sơ ý một chút là chạm đến dây thần kinh mẫn cảm và mong manh nhất của bọn họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!