Cô mặc áo choàng ngủ từ phòng tắm bước ra, vừa nãy vô ý để nước dội trúng chỗ bị phỏng trên tay, một mảng da bong ra, lớp thịt bên trong trắng bệch trông thật đáng sợ.
Cái tên Lưu Ly chết tiệt bày ra ý tưởng tồi tệ thật đấy, dán băng cá nhân lên vết thương quá lâu khiến da bị ngâm đến nhăn nheo, còn hằn cả vết. Cô nhíu mày, cầm tăm bông định bôi thuốc, nhưng nghĩ nghĩ rồi lại thôi, bôi lên chắc chắn sẽ đau chết mất.
Cô với tay tắt đèn, yên lặng nằm xuống giường. Không biết người ở cách xa ngàn dặm kia giờ đang làm gì, liên tục họp hành không thoát thân nổi hay bận rộn tiệc tùng khiêu vũ không ngơi tay... Cô vội ngăn mình lại, nhắm mắt ra lệnh cho bản thân phải tỉnh táo.
Chỉ là... Cô đưa tay chạm lên môi. Hình như cô bắt đầu nhớ cảm giác được anh hôn rồi. Lúc đó đắm chìm không thể dứt ra, trong lòng rung động đến nỗi không thể kiềm chế nổi.
Uống một cốc nước rồi quay lại giường nằm, có lẽ nhiệt độ đã hạ xuống đôi chút, nhịp thở cô cũng dần ổn định lại.
Nửa đêm cô ho khẽ một tiếng, cổ họng hơi ngứa, nhíu mày tỉnh giấc.
"A!" Trong bóng tối, một bóng người ngồi bên mép giường khiến cô hoảng loạn hét lên.
Anh biết cô bị giật mình, vội đưa tay nhéo nhéo má cô: "Nhìn đi, có cảm giác đúng không? Không phải ma đâu."
Lâm Chất trừng to mắt, gạt tay anh ra, "Sao anh lại về? Về lúc nào vậy?"
"Hai tiếng trước." Anh vừa đáp vừa kéo cô dậy khỏi giường, vén tóc cô lên hôn nhẹ lên má. Lúc này cô mới nhận ra anh đang cầm một ly nước.
"Ngồi đây nhìn em gần nửa tiếng rồi, em ho không ngừng luôn đấy." Anh nhét ly nước vào tay cô, vô tình nhìn thấy vết phỏng, lập tức nhíu mày: "Sao lại thành ra thế này?"
Anh không nghĩ lại nghiêm trọng đến thế. Dù từng bị thương do súng nhưng giờ đây nhìn thấy thế này anh còn thấy đau hơn gấp bội.
"Chắc do bị nước ngâm lâu quá thôi, nhìn ghê nhưng thật ra cũng chỉ hơi đau chút xíu."
Cô ngửa đầu uống nước, để lộ đường cong nơi cổ thật duyên dáng, rồi đặt lại ly.
Nhiếp Chính Quân cẩn thận quan sát, vẻ mặt không hài lòng: "Chút xíu gì chứ?" Anh buông tay đứng dậy, bước ra ngoài lấy hộp thuốc.
Lâm Chất bất giác mỉm cười, trong đêm tối ánh mắt cô sáng như ngọc.
Lúc bôi lại thuốc, cô cắn răng, tay siết chặt lấy chăn. Thật ra cô không phải người sợ đau. Hồi còn du học một mình ở nước ngoài, từng ngã từ thang xuống lúc thay bóng đèn đến mức rạn xương, còn đau hơn thế này, vậy mà vẫn đủ tỉnh táo dỗ dành Trình Tiềm đang cuống quýt.
Nhưng trước mặt anh, những cảm xúc nhỏ nhặt của cô luôn bị phóng đại. Giống như một đứa trẻ con luôn mong được quan tâm và an ủi.
"Đau cũng không được kêu." Anh lại chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì, còn nhíu mày mắng cô, "Lúc đó anh đã bảo đi bôi thuốc rồi, giờ đau cũng đáng đời."
Cô bĩu môi, bị anh ngẩng đầu bắt gặp ngay: "Không phục à?"
"Một chút." Cô giơ ngón út ra làm dấu.
"Lớn tướng rồi còn để anh lo, em tưởng vẫn là con nít hửm?" Anh thu dọn thuốc mỡ với tăm bông, tiện tay gõ nhẹ lên chóp mũi cao vút của cô.
Cô cười ngô nghê, xinh đẹp đến mức trông như búp bê, thật giả khó phân.
Bàn tay anh ấm áp và khô ráo nắm lấy tay cô. Khoảnh khắc ấy, cô như quay lại trong bụng mẹ, cảm giác ấm áp lan từ trên xuống toàn thân, dễ chịu vô cùng.
Anh đặt hộp thuốc sang bên, Lâm Chất cũng nằm xuống lại. Cô kéo nhẹ tay áo vest đen của anh, nói: "Ngủ cùng em đi."
"Em không biết xấu hổ sao?" Anh cười khẽ.
Lâm Chất vén một góc chăn lên: "Chỉ là ngủ thôi mà, có gì đâu." Sợ anh không tin, cô còn cố giải thích thêm một lần.
Anh khẽ thở dài, cúi đầu hôn cô, "Bé ngốc, anh không thể không chạm vào em được đâu…"
Lâm Chất đưa tay chạm lên mặt anh, hơi thở hỗn loạn.
"Ngủ với em đi, được không..." Cô nhẹ giọng cầu xin.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!